Chuyện vẫn chưa hết nhưng trời đã vừa sáng cả hai đành chia tay vội vã để nhạc sĩ Xuân Tiên đáp máy bay về lại Hồ Chí Minh . Về đến nơi, vẫn còn lưu luyến những mùi hương khó phai của cô gái Huế nhẹ nhàng, đằm thắm, nhớ mãi khoảng thời gian ngắn ở cạnh tâm sự thâu đêm suốt sáng ấy mà nhạc sĩ Xuân Tiên đã sáng tác nên ca khúc mang tên " Mong chờ ".
Cận cảnh vương miện 'Vô cực' của Tân Hoa hậu Hoàn vũ qua cam thường TUỆ NHI Vương miện đính kết 2.419 viên kim cương mang tên 'Infinity - Vô cực' với ý tôn vinh trí tuệ bản lĩnh của phụ nữ Việt được ví như tuyệt tác của sự sáng tạo kim hoàn.
Hoàn cảnh sáng tác Vợ nhặt. Truyện "Vợ nhặt" có tiền thân từ tiểu thuyết "Xóm ngụ cư". Tác phẩm được viết ngay sau cách mạng tháng Tám nhưng còn dang dở và mất bản thảo. Sau hoà bình lập lại (1954) Kim Lân dựa vào phần cốt truyện cũ và viết lại thành truyện
Ca khúc "Hàn Mặc Tử" được nhạc sĩ Trần Thiện Thanh sáng tác vào khoảng đầu thập niên 60. Đây là một trong những sáng tác иổi tiếng nhất của ông, khi kể về cuộc đời tình ái và sự nghiệp của thi sĩ Hàn Mặc Tử một nhà thơ иổi tiếng, người khởi đầu cho dòng thơ lãng mạn hiện đại Việt Nam, một
Xuân Diệu là một cây bút có sức sáng tạo mãnh liệt, dồi dào, bền bỉí, có đóng góp to lớn trên nhiều lĩnh vực đối với nền văn học Việt Nam hiện đại. 3. Vội vàng được in trong tập Thơ thơ (1938) là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của Xuân Diệu trước Cách
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Bài viết Hoàn cảnh sáng tác và ý nghĩa nhan đề bài thơ Vội vàng được Luật Gia Bùi tổng hợp và điều chỉnh chính xác thông tin và đăng tải lại trên website. Nếu bạn có bất cứ nhu cầu cần tư vấn về Luật, hãy liên hệ với dịch vụ tư vấn pháp luật của chúng tôi. 1. Ý Nghĩa Nhan Đề Bài Thơ Vội Vàng “Vội vàng” là một từ ngữ có nghĩa là muốn sử dụng thời gian một cách nhanh chóng để hoàn thành một việc gì đó. Với Xuân Diệu, nhà thơ được biết đến với biệt danh “Ông hoàng thơ tình”, tiêu đề “Vội vàng” thể hiện một triết lý sống mới của ông. Theo như triết lý này, sống vội vàng không chỉ đơn thuần là sống nhanh, sống gấp rút, sống ích kỉ. Thay vào đó, đó là cách sống biết tận hưởng mọi giá trị tốt đẹp trong cuộc sống và tận hiến cho những giá trị đó trong thế giới hiện tại. Đồng thời, nhà thơ cũng muốn gián tiếp phê phán những lối sống thờ ơ và lãng quên thực tại. Điều này cho thấy rằng chúng ta cần phải trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống, hưởng thụ mọi thứ xung quanh và sống với trách nhiệm với mọi giá trị cuộc sống, để có thể tạo ra một cuộc sống đầy đủ và ý nghĩa hơn. 2. Hoàn Cảnh Sáng Tác Bài Thơ Vội Vàng “Bài thơ Vội vàng” của Xuân Diệu trong tập “Thơ Thơ” 1938 là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông trước cách mạng rút. Bài thơ này thể hiện tình yêu cuồng nhiệt của tác giả đến với cuộc sống và những cảm xúc nồng nàn tha thiết của một con người khi hạnh phúc hay đau khổ. Điều đặc biệt trong bài thơ này là quan niệm nhân sinh mới mẻ mà Xuân Diệu muốn truyền tải đến độc giả. Đó là những suy nghĩ sâu sắc về cuộc đời và ý nghĩa của nó, với sự tận tâm và cảm xúc chân thành. Các từ ngữ trong bài thơ được chọn lựa kỹ càng, mỗi từ gợi lên một hình ảnh sắc nét, tạo nên một bức tranh hình dung về cuộc sống tươi đẹp, về tình yêu và hy vọng, về những tâm hồn đang dần trưởng thành. Vì vậy, “Vội vàng” không chỉ là một tác phẩm văn học đơn thuần, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật đích thực, mang lại cảm hứng và tinh thần cho người đọc. 3. Giá trị nội dung bài thơ Vội vàng Bài thơ khuyên nhắc thế hệ trẻ sống nhanh trước khi tuổi trẻ qua đi, bởi thời gian không chờ đợi ai. Đồng thời, nó cũng phản ánh sự ham sống và quan niệm mới về thời gian, tuổi trẻ và hạnh phúc của tác giả Xuân Diệu. Cái tôi trong thơ ông là biểu tượng cho thơ Mới thời đó. – Quan niệm vẻ đẹp con người làm chuẩn mực cho vẻ đẹp của thiên nhiên, vượt thoát quan niệm nghệ thuật cũ kĩ của văn học trung đại. – Ý thức cá nhân, đời sống cá thể, khao khát của một người được bày tỏ mạnh mẽ. – Quan niệm mới mẻ về thời gian, thời gian tuyến tính thay vì tuần hoàn như quan niệm của người trung đại. – Khao khát sống mãnh liệt và tâm thế chủ động, sẵn sàng hưởng thụ hạnh phúc cá nhân, tương đương với mùa xuân và tuổi trẻ. 4. Giá trị nghệ thuật bài thơ Vội vàng Bài thơ của Xuân Diệu mang đến một thông điệp sâu sắc về tầm quan trọng của cuộc sống và thời gian. Tác giả muốn nhắc nhở cho thế hệ trẻ rằng tuổi trẻ chỉ đến một lần duy nhất và thời gian sẽ không đợi một ai cả. Những giây phút đẹp nhất trong cuộc đời chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, vì vậy hãy sống với tất cả sự nhiệt huyết và tận hưởng những điều tuyệt vời nhất mà cuộc đời có thể mang đến. Bên cạnh đó, bài thơ còn thể hiện lòng ham sống mãnh liệt của cái tôi Xuân Diệu và quan niệm sống mới mẻ về thời gian, tuổi trẻ và hạnh phúc. Bằng cách sử dụng các hình ảnh thơ độc đáo và giàu sức gợi cảm, Xuân Diệu đã tạo ra một bức tranh tươi đẹp về mùa xuân và thiên nhiên, giúp độc giả cảm nhận được tất cả vẻ đẹp của mùa xuân thông qua tất cả các giác quan của mình. Từ cách sử dụng ngôn ngữ đến thủ pháp ẩn dụ, bài thơ của Xuân Diệu đã trở thành một tác phẩm văn học vĩ đại của thời đại thơ Mới. Đây là một trong những dấu mốc quan trọng cho sự thắng thế hoàn toàn của thơ Mới trên thi đàn lúc bấy giờ. 5. Đọc – hiểu nội dung Phần 1 Tình yêu tha thiết với cuộc sống nơi trần thế Bốn câu đầu khát vọng lạ lùng của tác giả Bốn câu đầu thể hiện khát vọng lạ lùng của thi nhân muốn đoạt quyền tạo hóa và làm ngưng đọng vẻ đẹp của tự nhiên. Điều này được thể hiện qua những động từ tính cảm xúc nồng nàn mãnh liệt như tắt nắng, buộc gió, màu đừng nhạt, và hương đừng bay. Chín câu tiếp theo bức tranh thiên nhiên của mùa xuân nồng nàn, tươi mới và tràn đầy sức sống Đây là phiên bản ngắn gọn hơn của đoạn văn bạn cung cấp Thi nhân miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên mùa xuân bằng hình ảnh sống động Ong và bướm đang thu hoạch mật Hoa đồng nội nở trong màu xanh Cành cây lung linh trong gió thổi Yến anh hát vang, níu chân người nghe Ánh nắng chiếu rọi, phản chiếu trên đôi mắt của cô gái xinh đẹp. Những từ ngữ tươi mới của mùa xuân như xanh rì, cùng với âm thanh trầm lắng của khúc tình si và những hình ảnh đầy màu sắc như hoa đồng nội, cành tơ và ong bướm, đã tạo nên một bức tranh xuân dồi dào sinh lực. Đây là một khung cảnh tràn đầy sức sống và tinh khôi, hấp dẫn và đầy xuân tình. Mỗi bước chân của thi nhân được miêu tả bằng một điệp từ đầy hào hứng và khám phá. Những bước chân đó khám phá và tìm kiếm vẻ đẹp của mùa xuân, tạo nên một khung cảnh đầy tươi trẻ và rực rỡ. Bức tranh xuân tươi đẹp đã tồn tại từ lâu nhưng cho đến bây giờ, Xuân Diệu mới thực sự nhìn thấy nó. Với đôi mắt xanh non và biếc rờn, Xuân Diệu đã cảm nhận được vẻ đẹp đầy mê hoặc và đáng yêu của mùa xuân. Cuộc sống mùa xuân tràn ngập trước mắt Xuân Diệu như một bữa tiệc trần gian đang mời gọi con người thưởng thức. Với quan điểm của Xuân Diệu, bức tranh xuân tươi đẹp không phải ở một nơi xa xôi, mà nằm ngay trong cuộc sống đời thường. Các từ ngữ và hình ảnh miêu tả mùa xuân đều xuất hiện xung quanh chúng ta và chỉ cần chúng ta dừng lại để cảm nhận, chúng ta sẽ thấy được vẻ đẹp của mùa xuân. Đây là một quan niệm nhân sinh mới mẻ và tích cực, khác với quan điểm của các nhà thơ lãng mạn cùng thời. Thiên nhiên đẹp. Với Xuân Diệu, đẹp nhất là con người trong tuổi trẻ và tình yêu. Xuân Diệu miêu tả người thiếu nữ bằng những hình ảnh độc đáo, ví như tháng giêng giống như cặp môi gần của một thiếu nữ. Thi sĩ tận hưởng vẻ đẹp của trần gian và cuộc đời, nhưng cũng cảm thấy tiếc xuân ngay giữa mùa xuân. Nhờ cách cảm nhận tinh tế về thiên nhiên và con người, nhà thơ đã bày ra một bữa tiệc trần gian và gợi lên niềm cảm xúc ngây ngất trước cảnh sắc ấy. Phần 2 Quan niệm mới mẻ của Xuân Diệu về thời gian – tình yêu – tuổi trẻ Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật Không cho dài thời trẻ của nhân gian, Quan niệm mới về thời gian, tuổi trẻ Xuân Diệu chống đối quan niệm xưa về thời gian tuần hoàn bằng cách sử dụng các cặp từ đối lập, giọng tranh luận, biện bác, nhịp điệu sôi nổi khẩn trương. Ông lựa chọn một quan niệm khác thời gian tuyến tính, một đi không trở lại. → Vì thế mỗi khoảnh khắc trôi qua là mất đi vĩnh viễn. Đây là quan niệm rất biện chứng về tuổi trẻ. Xuân Diệu sử dụng tuổi trẻ, mùa xuân làm thước đo thời gian, thậm chí lấy quãng thời gian ngắn nhất, giàu ý nghĩa trong sinh mệnh con người. Tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại, khác với mùa xuân có thể tuần hoàn. Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại Giới hạn lớn nhất của con người chính là thời gian. Cảm nhận của Xuân Diệu về thời gian đầy tính mất mát, bởi mỗi khoảnh khắc đều trôi qua để trở thành quá khứ, như một cuộc chia lìa, một sự tàn phai của vạn vật, và không gian đang tiễn biệt thời gian. Con gió xinh thì thào trong lá biếc Phải chăng hờn nỗi phải bay đi Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa? Nhà thơ Xuân Diệu coi tuổi trẻ và tình yêu là kho báu quý giá nhất của cuộc đời, ngay cả khi cảnh vật xung quanh phai nhạt và đi vào độ tàn phai, u ám. Nhằm tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống và vượt qua giới hạn của thời gian, ông đề xuất phương thức sống vội vàng, sống gấp gáp, như trong câu thơ “Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm”. Phần này nhấn mạnh quan điểm của Xuân Diệu về thời gian, tuổi trẻ, tình yêu, và cách sống vội vàng của ông. Phần 3 Lời tác giả kêu gọi sống vội vàng, giục giã, cuống quýt Xuân Diệu cho rằng, sống vội vàng, gấp gáp không đủ, còn phải cường độ hơn, dồn nén hơn. Ngôn từ rất sắc nét, cùng hợp với tâm trạng tăng tiến dùng từ “ôm” chưa đủ, còn muốn “riết” cho chặt lại. “Riết” chưa đủ, còn thèm một cách yêu say đắm, muốn “thâu trong một cái hôn nhiều” cho no nê, lấp đầy. Cuối cùng là “cắn” vào xuân hồng. Đây là một cách diễn đạt táo bạo theo phong cách của Xuân Diệu. Tác giả muốn thể hiện cảm xúc mãnh liệt của mình. Cái tôi của ông ấy đã hòa trộn vào cái tôi của chúng ta, tạo ra những âm điệu say sưa, chuếch choáng. Thể thơ linh hoạt, nhịp điệu tràn đầy cảm xúc. Tính từ chỉ xuân sắc và trạng thái được dùng khéo léo, truyền tải được tình yêu mãnh liệt và táo bạo của tác giả. Tác giả Có ý thức rõ ràng về giá trị cuộc sống của mỗi cá nhân, ý thức nhân bản, nhân văn rất cao. Rất đam mê cuộc sống thường nhật, với niềm vui đời thường. Khát khao sống mãnh liệt và tâm trạng sống cuồng nhiệt. ⇒ Đoạn thơ thể hiện tình yêu cuồng nhiệt đối với cuộc sống. Đằng sau tiếng nói yêu đời là một quan niệm tích cực về cuộc sống Hãy sống trọn vẹn mỗi khoảnh khắc của tuổi trẻ! Liên hệ dịch vụ luật chuyên nghiệp – Luật Gia Bùi CÔNG TY TNHH LUẬT GIA BÙI Địa chỉ Số 2, ngách 1, ngõ 243 Trung Văn, P Trung Văn, Nam Từ Liêm, Hà Nội Hotline 0971106895 Nguồn
Table of Contents I. Khái quát về tác giả, tác phẩm 1. Tác giả Xuân Diệu 2. Bài thơ Vội vàng II. Phân tích tác phẩm Vội Vàng 1. Tình yêu cuộc sống trần thế tha thiết 2. Quan niệm về thời gian, đời người 3. Khát vọng sống vội vàng, tận hưởng của nhà thơ III. Tổng kết 1. Giá trị nghệ thuật 2. Ý nghĩa văn bản IV. Luyện tập 1. Mở bài 2. Thân bài 3. Kết bài I. Khái quát về tác giả, tác phẩm 1. Tác giả Xuân Diệu Xuân Diệu 1916 - 1985, tên thật là Ngô Xuân Diệu, bút danh Trảo Nha. Quê cha ở làng Trảo Nha, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Ông sinh ra ở quê mẹ- Bình Định- nhưng lại lớn lên ở Quy Nhơn. Xuất thân trong một gia đình nhà Nho, tuy nhiên ông mang đậm dấu ấn của một trí thức Tây học. Ông được mệnh danh là nhà thơ “mới nhất trong các nhà thơ mới” Hoài Thanh, là nhà thơ của tình yêu, của mùa xuân và tuổi trẻ với một giọng thơ sôi nổi, đắm say, yêu đời thắm thiết. Xuân Diệu là một cây bút có sức sáng tạo dồi dào, có đóng góp trên nhiều lĩnh vực thơ, văn xuôi, tiểu luận phê bình, nghiên cứu văn học,... Ông được tặng giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học nghệ thuật 1996 Một số tác phẩm tiêu biểu Các tập thơ Thơ thơ 1938, Gửi hương cho gió 1945, Ngọn quốc kỳ 1945, Một khối hồng 1964, Thanh ca 1982 ... Văn xuôi Phấn thông vàng 1939, truyện ngắn, Trường ca 1945, bút ký, ... Tiểu luận phê bình Thanh niên với quốc văn 1945, Tiếng thơ 1951, Những bước đường tư tưởng của tôi 1958, hồi ký, Ba thi hào dân tộc 1959 ... Dịch thơ Thi hào Nadim Hitmet 1962, V. I. Lê-nin 1967, Những nhà thơ Bungari 1978,… 2. Bài thơ Vội vàng a. Xuất xứ “Vội vàng” được trích từ tập Thơ thơ 1938 - tập thơ đầu tay của nhà thơ Xuân Diệu- là một trong những bài thơ tiêu biểu của ông trước Cách mạng tháng Tám. b. Bố cục Gồm 3 phần Phần 1 Từ đầu đến “Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân” Tình yêu tha thiết với cuộc sống nơi trần thế. Phần 2 “Xuân đương tới… Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...” Quan niệm về thời gian, đời người. Phần 3 Còn lại Khát vọng sống vội vàng, tận hưởng của nhà thơ. c. Ý nghĩa nhan đề “Vội vàng” trước hết là một tính từ, có nghĩa là tỏ ra rất vội, muốn tranh thủ tối đa thời gian để cho kịp. Nhan đề “Vội vàng” đã cho thấy một quan niệm sống mới mẻ của nhà thơ Sống vội vàng không có nghĩa là sống gấp, sống vội hay sống ích kỉ mà là lối sống biết tận hưởng, tận hiến tất cả những giá trị tốt đẹp của cuộc sống nơi trần gian. II. Phân tích tác phẩm Vội Vàng 1. Tình yêu cuộc sống trần thế tha thiết a. Câu 1-4 Khát vọng của nhà thơ Điệp ngữ tôi muốn nhấn mạnh khát khao mãnh liệt của nhà thơ, gợi một cái tôi cá nhân khao khát giao cảm và yêu đời đến tha thiết. Niềm ước muốn kì lạ, táo bạo, liều lĩnh tắt nắng buộc gió → Muốn thay quyền tạo hóa. Mục đích Giữ lại sắc màu, mùi hương. → Ước muốn hé lộ một con người yêu thiên nhiên, yêu vẻ đẹp của cuộc sống tha thiết nên muốn tận hưởng mãi hương vị của cuộc sống, bất tử hóa cái đẹp. → Thể thơ ngũ ngôn ngắn gọn, khẳng định mạnh mẽ. b. Câu 5-11 Cảm nhận bức tranh thiên nhiên Từ thể thơ 4 chữ, nhà thơ chuyển sang những câu thơ 8 chữ, giọng thơ sôi nổi như nhịp trái tim rộn rã của tâm hồn thi sĩ đang tận hưởng những tinh hoa của đất trời mùa xuân. Điệp ngữ "này đây" được lặp đi lặp lại 5 lần như một lời mời gọi, kết hợp với thủ pháp liệt kê, vừa diễn tả sự giàu có, phong phú bất tận của thiên nhiên vừa thể hiện cảm giác hân hoan, vui sướng của tác giả khi say sưa giới thiệu vẻ đẹp rạng ngời của mùa xuân. "Này đây" là sự hiện hữu của hương sắc cuộc đời, của thiên nhiên trần thế, không phải xa xôi mà gần gũi ngay trước mắt, không phải ở tương lai hay quá khứ mà ngay trong hiện tại lúc này. Thiên nhiên được cảm nhận ở thời điểm ban đầu Buổi sớm – khởi đầu một ngày mới. Tuần tháng mật – khởi đầu cuộc sống lứa đôi. Tháng giêng – khởi đầu cho một năm mới. → Thời khắc đẹp đẽ, tinh khôi, tươi mới. Hình ảnh thiên nhiên Ong bướm ...tuần tháng mật Hoa của đồng nội xanh rì Lá của cành tơ phơ phất Khúc tình si của yến anh Ánh sáng chớp hàng mi → Tính từ "xanh rì", "phơ phất" giàu sức gợi tả kết hợp biện pháp tu từ nhân hoá "tuần tháng mật", "khúc tình si" đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên quen thuộc, gần gũi mà tươi đẹp, tràn đầy sức sống và tình tứ, quyến rũ. Lối so sánh mới mẻ, độc đáo, táo bạo Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Nếu trong thơ ca trung đại, các thi nhân lấy thiên nhiên để làm chuẩn mực cho cái đẹp của con người thì đến với Xuân Diệu, con người mới là chuẩn mực cho mọi cái đẹp tồn tại trên cuộc đời này. Câu thơ sử dụng nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, hay chính là phép giao thoa mà các nhà thơ Mới tiếp thu từ thơ ca tượng trưng Pháp. Đây là câu thơ mới mẻ nhất, hiện đại nhất, đã khái quát được sự hấp dẫn của mùa xuân bằng sự so sánh vô cùng độc đáo. Nhà thơ cảm thụ thiên nhiên bằng tình lứa đôi, bằng thể xác và tâm hồn. c. Suy tư của chủ thể trữ tình “Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. → Dấu chấm tách đôi câu thơ, diễn tả hai cảm xúc của Xuân Diệu, chuyển từ cảm giác sung sướng tận hưởng hiện tại sang sự bừng tỉnh về nhận thức. Và nhà thơ tiếc xuân ngay cả trong lúc xuân đang đẹp nhất. → Cảm nhận được sự trôi chảy của thời gian nhà thơ muốn sống gấp, sống nhanh, sống vội để chạy đua với thời gian. SƠ KẾT Với việc chắt lọc những hình ảnh thiên nhiên một cách tinh tế kết hợp cùng những biện pháp nghệ thuật điệp ngữ, phép láy vần, điệp thanh, những biện pháp so sánh, ẩn dụ, hoán dụ đặc biệt là ẩn dụ chuyển đổi cảm giác đặc sắc, đoạn thơ đã vẽ lên một bức tranh, một hình ảnh cuộc đời tràn đầy âm thanh, màu sắc. Qua đó, người đọc cảm nhận một tình yêu thiên nhiên, cuộc sống cuồng nhiệt, đắm say của nhà thơ. 2. Quan niệm về thời gian, đời người Triết lí về thời gian Xuân tới - xuân qua Xuân non - xuân già Xuân hết - tôi mất. → Thơ xưa khi nói về sự vận động của thời gian, họ coi thời gian là một chuỗi tuần hoàn bất biến. Thế nhưng, với Xuân Diệu, ông cho rằng thời gian là tuyến tính, một đi không trở lại. → Xuân Diệu cảm nhận bước đi của mùa xuân, dòng chảy của thời gian là mải miết, vô tận. Trong hiện tại “đương tới" đã có màu li biệt “đương qua”. Mỗi ngày, mỗi tháng năm qua đi đời người thêm phần ngắn lại, khi mà ta không còn cảm nhận được mùa xuân nữa nghĩa là đời người không còn, sinh thể vĩnh viễn xa rời cuộc đời. → Các từ ngữ “đương tới” với “đương qua”, “còn non'” với “sẽ già” tương ứng, đối lập nhau, diễn tả mùa xuân và thời gian vận động không ngừng. Chữ “xuân” được điệp đi điệp lại nhiều lần. “Xuân” ấy vừa là xuân của đất trời vừa là “xuân” của cuộc đời, của tuổi trẻ. Mỗi lần nhắc lại là mỗi lần ta bắt gặp cái ngậm ngùi của thi nhân. Nỗi băn khoăn về sự ngắn ngủi, mong manh của kiếp người trong sự chảy trôi nhanh chóng của thời gian Lòng rộng – lượng trời chật Xuân tuần hoàn - tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại Còn trời đất - chẳng còn tôi → Xuân Diệu yêu mùa xuân. Với ông, vũ trụ đẹp nhất khi vào xuân và đời người đẹp nhất là tuổi trẻ. Nhưng mùa xuân cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu tuổi trẻ tàn phai vì thước đo của mùa xuân, của thời gian chính là tuổi trẻ. → Cuộc sống trần gian đẹp như một thiên đường; trong khoảnh khắc đó, thời gian một đi không trở lại, đời người ngắn ngủi đối lập hoàn toàn với vũ trụ nên chỉ còn một cách là phải sống vội. Bức tranh thiên nhiên Tháng năm …chia phôi Sông núi…tiễn bịêt Gió…hờn Chim…sợ → Thiên nhiên, cảnh vật đều nhuốm màu chia phôi, li biệt, đều mang tâm trạng lo âu, phấp phỏng trước thời gian. Không còn chất vui tươi, rạng ngời như những câu thơ trước nữa. Nói thiên nhiên nhưng là nói lòng người. Người buồn nên thiên nhiên cũng nhuốm màu bi thảm. → Ở khổ thơ này, Xuân Diệu thực sự sử dụng rất đắt thủ pháp nghệ thuật nhân hóa, kết hợp từ mới mẻ và đặc biệt là nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác mà nhà thơ tiếp thu được từ phương Tây. Tâm trạng Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa... → Lời thơ như một tiếng kêu thảng thốt, hốt hoảng, tuyệt vọng trước dòng chảy vô tình của thời gian. SƠ KẾT Tiếng thơ cất lên như một lời than tiếc nuối khi cảm nhận bi kịch của sự sống con người, mỗi khoảnh khắc trôi qua là một sự mất mát, phai tàn, phôi pha. 3. Khát vọng sống vội vàng, tận hưởng của nhà thơ Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm, → Nhà thơ như giục giã chính bản thân hãy mau lên, vội vàng lên, gấp gáp lên, hãy vượt qua thời gian mà sống, mà cống hiến. Khát vọng Ta muốn - ôm - sự sống mơn mởn Riết - mây đưa, gió lượn Say - cánh bướm, tình yêu Thâu - hôn nhiều Cắn - xuân hồng Cho chếnh choáng, đã đầy, no nê → Điệp ngữ “ta muốn” cùng nhịp thơ dồn dập như diễn tả hơi thở gấp gáp của thi nhân và nhịp điệu hối hả của trái tim vội vàng. Đại từ nhân xưng “tôi” bất ngờ chuyển hóa thành “ta”. Trước sự sống rộng lớn bao la của vũ trụ, thi sĩ cần xưng ta chăng? Hay ở đây thi sĩ đang nói lên khát vọng của bao người, hối thúc, lay tỉnh bao người hãy sống mãnh liệt, hãy sống cuồng nhiệt, đắm say trong từng phút giây cho nên phải xưng “ta”? → Thiên nhiên một lần nữa xuất hiện với mây, gió, bướm...đầy hương sắc tươi mới, tràn đầy sức sống và quyến rũ, tình tứ. → Hàng loạt động từ mạnh theo trình tự tăng tiến lần lượt xuất hiện trong các dòng thơ “ôm”, “riết”, “say”, “thâu”, “cắn” là biểu hiện của tình yêu cuộc sống ngày càng say đắm mãnh liệt, cuồng nhiệt, đam mê. SƠ KẾT “Với những nguồn cảm hứng mới yêu đương và tuổi xuân, dù lúc vui hay lúc buồn, Xuân Diệu cũng ru thanh niên bằng giọng yêu đời, thấm thía” Vũ Ngọc Phan. Và khổ thơ cuối trong “Vội vàng” là một trong những khúc thơ tiêu biểu trong giọng thơ yêu đời nhất. Đọc đoạn thơ, ta như nghe thấy giọng nói, hơi thở, nhịp đập sôi nổi bồng bột trong trái tim thi sĩ. III. Tổng kết 1. Giá trị nghệ thuật Sự kết hợp giữa mạch cảm xúc và mạch luận lí. Cách nhìn cách cảm mới và những sáng tạo độc đáo về ngôn từ, hình ảnh thơ, cấu tứ,... 2. Ý nghĩa văn bản Quan niệm nhân sinh, quan niệm thẩm mĩ mới mẻ của Xuân Diệu – nghệ sĩ của niềm khát khao giao cảm với đời. Vội vàng là lời giục giã sống mãnh liệt, sống hết mình, hãy quý trọng từng giây, từng phút của cuộc đời mình, nhất là những tháng năm tuổi trẻ. IV. Luyện tập Trong Nhà văn hiện đại, nhà phê bình, nghiên cứu văn học Vũ Ngọc Phan đã viết "Với những nguồn cảm hứng mới yêu đương và tuổi xuân, dù lúc vui hay lúc buồn, Xuân Diệu cũng ru thanh niên bằng giọng yêu đời thấm thía" Qua phân tích bài thơ Vội vàng, anh chị hãy làm sáng tỏ nhận định trên. HƯỚNG DẪN LÀM BÀI 1. Mở bài Giới thiệu tác giả Ông được mệnh danh là nhà thơ “mới nhất trong các nhà thơ mới” Hoài Thanh, là nhà thơ của tình yêu, của mùa xuân và tuổi trẻ với một giọng thơ sôi nổi, đắm say, yêu đời thắm thiết. Giới thiệu tác phẩm “Vội vàng” được trích từ tập Thơ thơ 1938 - tập thơ đầu tay của nhà thơ Xuân Diệu- là một trong những bài thơ tiêu biểu của ông trước Cách mạng tháng Tám. Dẫn nhận định "Với những nguồn cảm hứng mới yêu đương và tuổi xuân, dù lúc vui hay lúc buồn, Xuân Diệu cũng ru thanh niên bằng giọng yêu đời thấm thía." 2. Thân bài Giải thích nhận định Nhận định của Vũ Ngọc Phan chủ yếu nói về lòng yêu đời, yêu cuộc sống mãnh liệt trong thơ Xuân Diệu. Đó là "giọng yêu đời thấm thía". Lòng yêu đời ấy, theo Vũ Ngọc Phan, xuất phát từ hai nguồn cảm hứng cũng là hai đề tài xuyên suốt trong thơ Xuân Diệu trước Cách mạng, có quan hệ mật thiết với nhau tình yêu và tuổi trẻ "yêu đương và tuổi xuân". Dù ở tâm trạng nào "lúc vui hay lúc buồn”, thơ Xuân Diệu cũng bộc lộ lòng yêu đời ấy. Chứng minh nhận định Phân tích bài thơ Vội vàng để cho thấy lòng yêu đời của Xuân Diệu Đoạn 1 và đoạn 3 đều ru thanh niên bằng giọng yêu đời thắm thía Chứng minh qua bức tranh thiên nhiên và bức tranh cuộc sống con người; qua sự cuồng nhiệt, hối hả, vội vàng của nhà thơ đến với cuộc sống để "ôm" cuộc sống ấy vào lòng mà tận hưởng. Học sinh dẫn thơ-phân tích. Khát vọng giữ lại hương sắc cuộc đời. Bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống và tình tứ, quyến rũ. Giọng điệu hối hả, giục giã, say mê. Muốn tận hưởng cuồng nhiệt vẻ đẹp của thiên nhiện cuộc đời ngay trong thời khắc tươi đẹp nhất. Đoạn 2 Lòng yêu đời thiết tha thể hiện qua Cảm thức về thời gian Thời gian là một dòng chảy tuyến tính, vô tình nên vạn vật sẽ tàn phai theo tháng năm, đặc biệt tuổi trẻ qua đi không bao giờ trở lại. Xuân Diệu yêu đời, yêu cuộc sống này nên rất nhạy cảm với thời gian. Ý thức về thời gian mang tính hủy diệt nên cách nhìn thiên nhiên cũng đổi khác. Tác giả nhìn đâu cũng thấy nhuốm màu bi thảm. Lòng buồn nên cảnh cũng không tươi. Yêu đời nên sầu muộn trước sự tàn phai không thể nào tránh khỏi của vạn vật. Thảng thốt, tuyệt vọng trước bước đi của thời gian. Đánh giá nhận định Nhận định hoàn toàn đúng đắn, thể hiện một cái nhìn tinh tế, thấu hiểu về đời và thơ Xuân Diệu. Nhận định khái quát con người Xuân Diệu, vẻ đẹp rất riêng của thơ Xuân Diệu trước Cách mạng. 3. Kết bài Khẳng định lời nhận định của Vũ Ngọc Phan Đánh giá giá trị của bài thơ Cảm xúc của bản thân Giáo viên biên soạn Nguyễn Minh Thư Đơn vị Trường TH-THCS-THPT Lê Thánh Tông – Nguyễn Khuyến
Vội Vàng [Xuân Diệu] ❤️️ Nội Dung, Nghệ Thuật, Phân Tích Bài Thơ ✅ Tổng Hợp Những Sơ Đồ Tư Duy, Bố Cục, Dàn Ý, Hoàn Cảnh Sáng Tác. Nội Dung Bài Thơ Vội VàngVề Nhà Thơ Xuân DiệuVề Tác Phẩm Vội VàngHoàn Cảnh Sáng Tác Bài Thơ Vội VàngÝ Nghĩa Nhan Đề Bài Thơ Vội VàngGiá Trị Nội Dung Và Nghệ Thuật Của Vội VàngGiá trị nội dungGiá trị nghệ thuậtBố Cục Bài Thơ Vội VàngDàn Ý Vội VàngSơ Đồ Tư Duy Vội Vàng5 Mẫu Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Hay Nhất Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Hay Nhất – Mẫu 1Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Chọn Lọc – Mẫu 2Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Tiêu Biểu – Mẫu 3Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Đặc Sắc – Mẫu 4Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Nổi Bật – Mẫu 5 Vội vàng của Xuân Diệu là một bài thơ hay thể hiện tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt. Biết quý trọng thời gian, biết quý trọng tuổi trẻ, biết sống cũng là để yêu; tình yêu lứa đôi, tình yêu tạo vật. Cùng đọc Nội Dung Bài Thơ Vội Vàng đầy đủ bên dưới. Vội vàngTác giả Xuân Diệu Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mất;Tôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi. Của ong bướm này đây tuần tháng mật;Này đây hoa của đồng nội xanh rì;Này đây lá của cành tơ phơ phất;Của yến anh này đây khúc tình si;Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa;Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửaTôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân. Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,Không cho dài thời trẻ của nhân gian;Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạiCòn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt….Con gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi ?Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa ?Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa… Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiềuVà non nước, và cây, và cỏ rạng,Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sángCho no nê thanh sắc của thời tươi;– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi! Giới thiệu đến bạn đọc🔻 Hầu Trời [Tản Đà] 🔻 Sơ Đồ Tư Duy, Mẫu Phân Tích Hay Về Nhà Thơ Xuân Diệu Sau đây là đôi nét Về Nhà Thơ Xuân Diệu. Xuân Diệu 1916 – 1985, còn có bút danh là Thảo Tra, tên thật là Ngô Xuân Diệu. Ông thân sinh của Xuân Diệu là một nhà nho, quê ở làng Trảo Nha nay là xã Đại Lộc, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh. Ông lớn lên ở Quy Nhơn. Sau khi tốt nghiệp tú tài, ông đi dạy học tư và làm viên chức ở Mĩ Tho nay là Tiền Giang, sau đó ra Hà Nội sống bằng nghề viết văn, là thành viên của Tự lực văn đoàn. Xuân Diệu tham gia mặt trận Việt Minh trước Cách mạng tháng Tám năm 1945, hăng say hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật. Ông là Ủy viên của Ban chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam các khóa I, II, III. Năm 1983, ông được bầu là Viện sĩ Thông tấn Viện Hàn lâm nghệ thuật Cộng hòa dân chủ Đức. Xuân Diệu được mệnh danh là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” Hoài Thanh, là “ông hoàng của thơ tình yêu Việt Nam”. Một số tác phẩm nổi tiếng Các tập thơ Thơ thơ 1938, Gửi hương cho gió 1945, Ngọn quốc kỳ 1945, Một khối hồng 1964, Thanh ca 1982… Văn xuôi Phấn thông vàng 1939, truyện ngắn, Trường ca 1945, bút ký, 9 bài, Miền Nam nước Việt 1945, 1946, 1947, bút ký… Tiểu luận phê bình Thanh niên với quốc văn 1945, Tiếng thơ 1951, 1954, Những bước đường tư tưởng của tôi 1958, hồi ký, Ba thi hào dân tộc 1959… Ngoài ra còn có thơ dịch của các tác giả như Victor Hugo, Aleksandr Pushkin, Hồ Chí Minh… Có thể bạn quan tâm 🌻Lưu Biệt Khi Xuất Dương🌻 Sơ Đồ Tư Duy, Các Bài Phân Tích Hay Về Tác Phẩm Vội Vàng Về Tác Phẩm Vội Vàng, bài thơ được sáng tác theo thể thơ tự do. Đây là lời giục giã hãy sống mãnh liệt, sống hết mình, hãy quý trọng từng giây, từng phút của cuộc đời mình, nhất là năm tháng tuổi trẻ. Qua “Vội vàng”, nhà thơ Xuân Diệu không chỉ thể hiện tình yêu tha thiết với cuộc đời mà còn kín đáo thể hiện những quan niệm sống, triết lí sống đầy ý nghĩa. Với vẻ đẹp ấy, triết lí ấy, “Vội vàng” là bài thơ trữ tình có thể làm xao xuyến trái tim độc giả bao thế hệ. Hoàn Cảnh Sáng Tác Bài Thơ Vội Vàng Hoàn Cảnh Sáng Tác Bài Thơ Vội Vàng như sau Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu của Xuân Diệu trước cách mạng rút trong tập “Thơ Thơ” 1938. Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt, khi vui cũng như khi buồn người đều nồng nàn tha thiết. Nhưng đằng sau những tình cảm ấy, có một quan niệm nhân sinh mới chưa từng thấy trong thơ ca truyền thống. Tham khảo phân tích tác phẩm 💚 Chí Phèo [Nam Cao] 💚 Sơ đồ tư duy, phân tích hay nhất Ý Nghĩa Nhan Đề Bài Thơ Vội Vàng Chia sẻ bạn đọc Ý Nghĩa Nhan Đề Bài Thơ Vội Vàng. “Vội vàng” trước hết là một tính từ, có nghĩa là tỏ ra rất vội, muốn tranh thủ tối đa thời gian để cho kịp. Đối với Xuân Diệu, nhan đề “Vội vàng” đã cho thấy một quan niệm sống mới mẻ của nhà thơ. Sống vội vàng không có nghĩa là sống gấp sống vội hay sống ích kỉ mà biết tận hưởng tất cả những giá trị tốt đẹp, tận hiến cho những giá trị cuộc sống nơi trần gian. Đồng thời nhà thơ còn gián tiếp phê phán lối sống thờ ơ, lãng quên thực tại. Giá Trị Nội Dung Và Nghệ Thuật Của Vội Vàng Ngay sau đây là các Giá Trị Nội Dung Và Nghệ Thuật Của Vội Vàng. Giá trị nội dung Bài thơ là lời giục giã thế hệ trẻ sống vội vàng, sống cuống quít để hưởng thụ hết những gì đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Bởi tuổi trẻ của mỗi người chỉ đến một lần duy nhất và thời gian thì không đứng yên để đợi một ai cả. Nó sẽ trôi đi và người ta sẽ mất nó vĩnh viền. Đồng thời, bài thơ đã thế hiện lòng ham sống mãnh liệt của cái tôi Xuân Diệu rất hiện đại cùng với một quan niệm sống mới mẻ về thời gian, tuổi trẻ và hạnh phúc. Cái tôi trong thơ Xuân Diệu là cái tôi tiêu biểu của thời đại thơ Mới, cũng là dấu mốc cho sự thắng thế hoàn toàn của thơ Mới trên thi đàn lúc bấy giờ Đó là một quan niệm đầy táo bạo về vẻ đẹp của con người, vượt thoát và đảo lộn hoàn toàn những quan niệm nghệ thuật cũ kĩ đã tồn tại hàng nghìn năm của văn học trung đại. Đó là quan niệm lấy con người làm chuẩn mực cho vẻ đẹp của thiên nhiên. Thiên nhiên sẽ chỉ đẹp khi nó gắn liền và mang vẻ đẹp của con người. Đó là một ý thức ráo riết về ý thức cá nhân, về đời sống cá thể, những khao khát này là của một người, của một cái tôi, mạnh dạn bước ra để bày tỏ chứ không còn cần phải núp dưới bóng của cái ta nữa. Đó là một quan niệm vô cùng mới mẻ về thời gian. Thời gian với những nhà thơ mới là thời gian tuyến tính, đã đi là không bao giờ trở lại chứ không còn là thời gian tuần hoàn, sẽ quay lại đúng thời điểm như người trung đại vẫn quan niệm nữa. Và cũng chính vì thế mà Xuân Diệu đã sống vội vàng để hưởng thụ hết những cảnh đẹp, những giá trị của cuộc sống này. Đó là khao khát sống mãnh liệt và một tâm thế chủ động, sẵn sàng hưởng thụ, sẵn sàn đến với hạnh phúc của mình. Mùa xuân chính là tuổi trẻ, là hạnh phúc cá nhân của con người. Giá trị nghệ thuật Cách liên tưởng, so sánh mới lạ với những hình ảnh thơ độc đáo, giàu sức gợi cảm, gợi hình Tháng Giêng ngon, Mùi tháng năm,… Thủ pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác để người thi sĩ có thể cảm nhận mùa xuân, cái đẹp của thiên nhiên đất trời bằng tất cả các giác quan. Đó chính là cách sống hết mình, tận hưởng hết mình, giao hòa với thiên nhiên của Xuân Diệu Một loạt những hình ảnh nhân hóa, biện pháp điệp từ, điệp ngữ, điệp cấu trúc và các động từ mạnh đã tạo ra nhịp điệu cuống quít, hối hả, rộn rã khiến cho bài thơ mang âm hưởng như một lời hiệu triệu, một sự giục giã của Xuân Diệu với những con người trẻ. Xem nội dung tác phẩm 🌿 Hạnh Phúc Của Một Tang Gia 🌿 Nội Dung, Nghệ Thuật Bố Cục Bài Thơ Vội Vàng Bố Cục Bài Thơ Vội Vàng gồm 3 phần Phần 1 Từ đầu đến “Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. Tình yêu tha thiết với cuộc sống nơi trần thế. Phần 2 Tiếp theo cho đến “Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…”. Quan niệm mới mẻ của Xuân Diệu về thời gian. Phần 3 Còn lại. Khát vọng sống vội vàng, tận hưởng của nhà thơ. Dàn Ý Vội Vàng Tham khảo ngay Dàn Ý Vội Vàng bên dưới. I. Mở bài giới thiệu đoạn 3 bài thơ Vội vàng Ví dụ Xuân Diệu có những tác phẩm rất nổi tiếng, một tác phẩm thơ có sự kết hợp nhuần nhuyễn và độc đáo về mạch cảm xúc và triết lí sâu sắc là bài thơ Vội vàng. Bài thơ thể hiện niềm say mê cái đẹp của thiên nhiên, niềm yêu thiên nhiên sâu sắc của tác giả trong cuộc sống. Bên cạnh niềm say mê thiên nhiên và cuộc sống thì tác giả còn thể hiện khát vọng sống, khát vọng tình yêu cuồng nhiệt và hối hả của cuộc sống. Chúng ta cùng đi tìm hiểu đoạn 3 của bài thơ để hiểu rõ về khát vọng sống, khát vọng tình yêu cuồng nhiệt và hối hả của cuộc sống. II. Thân bài phân tích đoạn 3 bài thơ vội vàng 1. Bức tranh thiên nhiên được hiện lên một lần nữa – Câu cảm thán “mau đi thôi” thể hiện sự tận hưởng thiên nhiên, cuộc sống , tận hưởng thời gian và cuộc sống – Khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng được yêu thương 2. Sự cảm nhận của tác giả qua các giác quan của cơ thể – Các hình ảnh mây, gió, nước, bướm, Tác giả cảm nhận cuộc sống và thiên nhiên qua thị giác, khứu giác, thính giác,… Thị giác cảm giác mơn trớn của thiên nhiên Khứu giác cảm nhận được mùi hương đẹp đẽ của thiên nhiên Thính giác cảm nhận được âm thanh của thiên nhiên Tình yêu cuồng nhiệt, mãnh liệt của tác giả III. Kết bài nêu cảm nhận của em về đoạn 3 bài thơ Vội vàng Ví dụ Đoạn 3 bài thơ vội vàng thể hiện khát vọng sống, khát vọng tình yêu cuồng nhiệt và hối hả của cuộc sống. Tình yêu ấy được tác giả cảm nhận qua các giác quan cơ thể hết sức tinh tế và sâu sắc. Chia sẻ cho bạn đọc ✨Chữ Người Tử Tù✨ Giá Trị Nội Dung Và Nghệ Thuật Sơ Đồ Tư Duy Vội Vàng Nhất định đừng bỏ qua các Sơ Đồ Tư Duy Vội Vàng sau đây. Sơ Đồ Tư Duy Vội Vàng Dễ Hiểu Sơ Đồ Tư Duy Vội Vàng Đầy Đủ Nhất Sơ Đồ Tư Duy Vội Vàng Viết Tay Sơ Đồ Tư Duy Phân Tích Vội Vàng Sơ Đồ Tư Duy Vội Vàng Chi Tiết Xem ngay về tác phẩm 🌱 Hai Đứa Trẻ [Thạch Lam]🌱 Mẫu Phân Tích, Giá Trị Nội Dung Và Nghệ Thuật 5 Mẫu Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Hay Nhất Tổng hợp và chia sẻ cho bạn đọc thêm 5 Mẫu Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Hay Nhất. Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Hay Nhất – Mẫu 1 Xuân Diệu – Được ngợi ca là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới, Xuân Diệu chọn cho mình một lối đi riêng, thể hiện rõ cái tôi cá nhân của mình. Một trong những tác phẩm tiêu biểu của nhà thơ thể hiện cho sự mới ấy là “Vội vàng”, không chỉ thể hiện rõ hồn thơ riêng Xuân Diệu mà còn mang đến cho người đọc một thông điệp nhân văn. Ngay từ những câu mở đầu bài thơ, Xuân Diệu đã gửi đến người đọc một thái độ sống rất lạ, rất ngông và cũng đậm chất Xuân Diệu “Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mấtTôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi.” Có lẽ cũng chỉ có Xuân Diệu mới có thể có những ý tưởng táo bạo như tắt nắng, như buộc gió kia. Nhưng những khát khao ấy có vẻ “ngông cuồng” ấy của Xuân Diệu suy cho cùng mục đích cũng là muốn giữ lại cái đẹp, cái tươi thắm, trẻ trung nhất của sự vật trong tự nhiên mà thôi. Nếu có khác thường thì vấn đề là ở chỗ người bình thường nuối tiếc những vẻ đẹp ấy thì chỉ biết ngồi ước “Giá mà…”, “Giá như…” còn Xuân Diệu có những táo bạo hơn là ông muốn tự tay mình giữ lại những vẻ đẹp ấy, không để thời gian và trời đất có cơ hội cướp chúng đi. Phải yêu đời và khao khát sống, khao khát tận hưởng đến như thế nào mà Xuân Diệu mới có thể có những ý tưởng táo bạo ấy. “Của ong bướm này đây tuần tháng mậtNày đây hoa của đồng nội xanh rìNày đây lá của cành tơ phơ phấtCủa yến anh này đây khúc tình si.” Những dòng thơ trên có lẽ là lí giải chính xác nhất cho những khao khát táo bạo của tác giả trong những câu mở đầu. Những dòng thơ trên dường như mở ra trước mắt chúng ta một bức tranh thiên nhiên xinh đẹp đang ở độ rực rỡ nhất. Những chú ong hăng say, cần mẫn làm việc trong khu vườn đang nở rộ những bông hoa thơm ngát, những cánh đồng cỏ mùa xuân xanh rì mướt mắt,… Bức tranh mùa xuân ấy thật đẹp, thật dễ làm rung động lòng người, nhưng vẻ đẹp của bức tranh ấy chẳng thể trường tồn mãi với thời gian mà có khi chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là vẻ đẹp ấy sẽ tàn phai, sẽ chẳng còn nữa. Chính vì vậy mà nhà thơ phải sống vội, sống gấp để tận hưởng trọn vẹn những vẻ đẹp của thiên nhiên dù bản thân đang tận hưởng cái thời kì mà thiên nhiên mang vẻ đẹp đỉnh cao nhất, điều này được thể hiện rõ qua hai câu thơ “Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửaTôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.” Càng khát khao sống bao nhiêu, Xuân Diệu càng lo sợ, băn khoăn trước thời gian, trước sự chảy trôi một đi không trở lại của cuộc đời bấy nhiêu. Tác giả nhận ra rằng mỗi một giây phút qua đi là sẽ không bao giờ quay trở lại, cũng như tuổi trẻ chỉ đến một lần trong đời, vì vậy mà nhà thơ mở lòng mình hết sức có thể để yêu đời, yêu thiên nhiên, yêu cuộc sống. Nhưng càng yêu đời bao nhiêu, nghĩ đến cảnh nó sẽ phai tàn trong tương lai thì nhà thơ càng băn khoăn, trăn trở bấy nhiêu “Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn” Và “Cơn gió xinh thì thào trong gió biếcPhải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?” Đang say đắm trong vẻ đẹp của mùa xuân, nhà thơ Xuân Diệu bỗng chợt nhận ra rằng rồi vẻ đẹp ấy cũng sẽ đến ngày lụi tàn, sẽ chẳng có gì trong trời đất có thể trường tồn mãi theo thời gian, vẻ đẹp của tự nhiên tại thời điểm ấy cũng chính là dấu hiệu báo trước sự phai tàn của nó trong tương lai. Cuối cùng khi nhận thức được sự chảy trôi vô tình của thời gian, Xuân Diệu càng khát khao sống mãnh liệt “Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởnTa muốn biết mây đưa và gió lượnTa muốn say cánh bướm với tình yêuTa muốn thâu trong một cái hôn nhiềuHỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi.” Sự yêu đời tha thiết đã dâng trào lên như một cao trào tình cảm và tình yêu cuộc sống của tác giả cũng tăng dần cấp độ theo thời gian khi từ muốn ôm trong vòng tay đến thâu vào lòng những vẻ đẹp của thiên nhiên. Và có lẽ đỉnh điểm là “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi”. Khi nhìn thấy một em bé hay một chú cún con, mèo con đáng yêu, người ta vẫn bảo rằng “Nhìn yêu quá, chỉ muốn cắn cho một phát” để thể hiện sự yêu thích vẻ đẹp, vẻ đáng yêu ấy của mình. Trong “Vội vàng”, Xuân Diệu dùng hình ảnh thơ muốn cắn vào xuân hồng phải chăng tác giả muốn tận hưởng trọn vẹn và níu giữ thật chặt lại những vẻ đẹp ấy? Danh hiệu “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” của Xuân Diệu không phải ngẫu nhiên mà có mà được hình thành và đúc kết nên từ chính những thành quả nghệ thuật của nhà thơ. Qua “Vội vàng”, nhà thơ muốn mang đến cho người đọc một quan niệm nhân sinh hoàn toàn mới, đó là tranh thủ tận hưởng mọi vẻ đẹp của thiên nhiên nhưng là sự tận hưởng chính đáng và sống sao cho ra sống chứ không phải thói lười biếng, chỉ biết tận hưởng mà lười lao động như một số bộ phận trong xã hội. Bài thơ “Vội vàng” thể hiện một quan niệm sống mới mẻ và hết sức táo bạo của Xuân Diệu. Xuân Diệu cũng không giữ lối sống ấy cho riêng mình mà khuyến khích tất cả mọi người hãy cùng sống hết mình, tận hưởng hết mình trọn vẹn tất cả những vẻ đẹp của tự nhiên và cũng cống hiến hết khả năng của mình để làm giàu đẹp cho Tổ quốc. Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Chọn Lọc – Mẫu 2 Xuân Diệu là “ông hoàng thơ tình” khát yêu, thèm yêu, muốn được yêu đến say mê và cuồng nhiệt. Người đọc vẫn bắt gặp những vẫn thơ với nhịp điệu tha thiết, vội vàng, gấp gáp như một nỗi sợ thời gian trôi, sợ tình yêu đi mất và sợ tuổi trẻ trôi qua. Bài thơ Vội vàng là tiếng nói con tim của một kẻ đang say mê trong tình yêu với những cung bậc cảm xúc khác nhau. Ngay từ đầu bài thơ cái “tôi” Xuân Diệu được bộc lộ rất rõ ràng và đầy mãnh liệt Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt nữaTôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi Những khát khao “phi lí” ấy lại tạo nên một cái tôi cực kỳ ấn tượng và lôi cuốn. Tác giả không dùng đại từ “ta” mà lại dùng “tôi” như để khẳng định mình, khẳng định khát khao cháy bỏng “đoạt” lấy thiên nhiên đất trời. Xuân Diệu muốn cưỡng lại quy luật của tự nhiên, những vận động của đất trời. Bởi ông hiểu rằng, sắc thắm nào rồi cũng nhạt, hương nồng nào rồi cũng phai. Xuân Diệu không muốn những vẻ đẹp tự nhiên của đất trời mất đi. Ông muốn lưu giữ nó bên mình để được thưởng thức một cách trọn vẹn, mãi mãi. Thực sự đọc những vần thơ đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ và tình yêu như thế này, người đọc dường như cũng đang say và đang khát khao cùng tác giả. Mạch cảm xúc được chuyển tiếp sang một bức tranh tình yêu tràn đầy màu sắc Của ong bướm này đây tuần tháng mậtNày đây hoa của đồng nội xanh rìNày đây lá của cành tơ phơ phấtCủa yến anh này đây khúc tình siVà này đây ánh sáng chớp hàng miMỗi sáng sớm thần vui hằng gõ cửa Với ngôn từ trau chuốt, mượt mà, Xuân Diệu dường như đang thổi hồn vào từng câu, từng chữ của đoạn thơ khiến nó trở nên sinh động và hấp dẫn. Bức tranh thiên nhiên tươi vui, đầy màu sắc đang tràn ra qua từng câu thơ. Điệp từ “này đây” bộc lộ niềm vui tơi phơi phới, hân hoan của tác giả khi được đắm say trong khung cảnh tuyệt vời như thế này. Lòng tràn đầy rạo rực và tin yêu. Có lẽ mùa xuân trong thơ Xuân Diệu có sự phá cách khá độc đáo khi tác giả nhìn mùa xuân là “tuần tháng mật” ngào ngào và mê đắm. Mùa xuân đẹp là thế, thiên nhiên rạo rực như vậy nhưng bỗng nhiên Xuân Diệu chuyển đổi cảm xúc và giọng thơ như nhanh và vội hơn Xuân đang đến nghĩa là xuân sẽ quaXuân còn non nghĩa là xuân sẽ già Đến đây người đọc nhận ra một ý niệm thời gian rất thi vị của Xuân Diệu, và đồng nghĩa với việc chính bản thân ông đang lo lắng khi thời gian trôi đi. Ông bắt đầu sợ, cuống cuồng vì mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu rồi cũng qua đi. Ý niệm về thời gian đối với Xuân Diệu là một chiều, một đi không trở lại. CHính sự khắc nghiệt này mới khiến nhà thơ thấy mình thật bé nhỏ Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng mất Câu thơ này dường như càng khắc nghiệt hơn vì tác giả tự “vận” mình vào mùa xuân. Bởi rằng với ông đời người đẹp nhất là tuổi trẻ, khi mùa xuân tuổi trẻ qua đi thì coi như hết. Lòng tôi rộng mà lượng trời cứ chấtKhông cho dài tuổi trẻ của nhân gian Con người vẫn luôn khát khao sống, khát khao yêu nồng cháy nhưng thời gian có hạn. Vạn vật chuyển biến, tuổi trẻ cứ vơi cạn đi theo năm tháng. Tác giả nuối tiếc, tiếc vì không được sống thêm không được nhiệt huyết hơn nữa. Có lẽ Xuân Diệu là một nhà thơ có cái nhìn chân thực và đầy mới mẻ về tuổi trẻ của con người. Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoànNếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạiCòn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi Đến đây dường như người đọc càng nhận ra triết lý về thời gian sâu sắc. Mùa xuân rồi sẽ trở lại, đất trời lại rạo rực và đẹp đẽ như thế nhưng tuổi trẻ của con người lại vĩnh viên trôi qua không trở lại. Đây là điều tàn nhẫn nhất mà Xuân Diệu không muốn đối mặt. Sang khổ thơ tiếp theo, giọng thơ trở nên gấp gáp, vội vàng, hay chính tác giả đang quá gấp, quá vội, quá sợ thời gian trôi đi Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởnTa muốn riết mây đưa và gió lượnTa muốn say cánh bướm với tình yêuTa muốn thâu trong một cái hôn chiều Nỗi mong muốn, khát khao của tác giả được đẩy đến đỉnh điểm khi trời đất chuyển giao từng ngày và tuổi trẻ cạn vơi dần. Điệp từ “ta muốn” đã “bật” lên nỗi khát khao cháy bóng, muốn sống, muốn yêu, muốn đi ngược với tự nhiên và tạo hoá để đoạt lấy tuổi trẻ. Và nỗi khát khao ấy đã dồn nén ở câu thơ cuối Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi Khát khao đã không còn là khát khao nữa mà là muốn chiếm đoạt, muốn giữ lấy cho riêng mình mùa xuân của tuổi trẻ. Thật vậy bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu với cách dùng từ ngữ trau chuốt, hình ảnh mượt mà cùng giọng thơ gấp gáp, vội vàng đã hình thái ý niệm thời gian sâu sắc đối với người đọc. Tuổi trẻ và tình yêu là những thứ mà chúng ta cần phải gìn giữ, chứ không phải để nó trôi qua vô nghĩa. Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Tiêu Biểu – Mẫu 3 Nhắc đến Xuân Diệu là nhắc đến nhà thơ của tình phong trào thơ mới các tác phẩm của ông chủ yếu viết về tình yêu nồng cháy của con người trước thiên nhiên, trước cuộc sống. Khi nhắc đến thơ Xuân Diệu không thể không kể đến bài thơ “Vội vàng”, nó mang đến một cảnh sắc xuân rạo rực, tươi mới,và cũng mang cả thông điệp về cuộc sống của tác giả. Ngay mở đầu bài thơ Xuân Diệu đã bộc lộ ham muốn, cái tôi cá nhân thật táo bạo, ngông cuồng “Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mất,Tôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi” Lòng yêu đời, yêu cuộc sống của Xuân Diệu đã biến thành cái ham muốn thật táo bạo muốn “tắt nắng”,”buộc gió”. Trước sự thay đổi của đất trời, của thiên nhiên ông muốn ôm lấy tất cả muốn níu giữ tất cả những gì là đẹp nhất. Trong cái ngông cuồng,táo bạo đó vẫn hiện lên sự đáng yêu của một tâm hồn lãng mạn. Với Xuân Diệu sống là một điều kỳ diệu, sống là để tận hưởng và cũng là cống hiến hết mình cho cuộc sống. Thế giới trong mắt của Xuân Diệu chính là một bữa tiệc rực rỡ đầy sắc màu. Thiên nhiên hiện lên trong các dòng thơ tràn trề sức sắc mùa xuân được miêu tả căng tràn nhựa sống như vẻ đẹp của cô gái đang độ xuân thì Xuân Diệu say đắm với mùa xuân, say trong ánh nắng,say trong rực rỡ của cỏ cây hoa lá,say trong tiếng chim hót “Của ong bướm này đây tuần tháng mật;Này đây hoa của đồng nội xanh rì;Này đây lá của cành tơ phơ phất;Của yến anh này đây khúc tình si;” Tác giả yêu thiên nhiên đến tột độ và tìm mọi cách để hưởng thụ thiên đang đắm chìm trong hạnh phúc trước vẻ đẹp của thiên nhiên tác giả lại thốt lên “Tôi sung sướng,nhưng vội vàng một nửaTôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.” Tác giả chợt nhận ra mình phải “vội vàng một nửa”. Hoa nở rồi hoa lại tàn,xuân đến rồi xuân lại đi, chim cũng dừng tiếng hót, thời gian sẽ trôi đi và con người không thể níu giữ khoảnh khắc đó,không thể khiến thời gian ngừng như con người cũng sẽ già nua đi. Hai câu thơ đã thể hiện rất rõ tình yêu với cuộc đời cuồng nhiệt của Xuân Diệu. “Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương còn non, nghĩa là xuân sẽ xuân hết, nghĩa là tôi cũng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,Không cho dài thời trẻ của nhân gianNói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạiCòn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn gió xinh thì thào trong lá biếc,Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,” Một xúc cảm khác trước thời gian, không gì là mãi mãi,gặp nhau rồi cũng phải chia ly. Mùa xuân của đất trời luôn tuần hoàn năm này qua năm khác, nhưng tuổi trẻ của mỗi người chỉ có một lần trong đời. Vạn vật tuần hoàn nhưng “chẳng còn tôi mãi”. Dường như tác giả quá đa cảm và sự cảm nhận rất tinh tế với vòng quay của thời gian. Những câu thơ chứa đựng cả giọng nói háo hức và nhịp đập của một con tim vồ vập muốn sống hết mình. Con tim ấy của một cái tôi trữ tình từng bộc bạch một cách chân thành. “Ta muốn sự sống mới bắt đầu mơn mởn;Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiềuVà non nước, và cây, và cỏ rạng,Cho chuếnh choáng mùi hương, cho đã đầy ánh sáng,Cho no nê thanh sắc của thời tươi;Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!” Ba chữ “Ta muốn ôm” được đặt ở giữa dòng thơ mô phỏng hình ảnh nhân vật trữ tình đang dang rộng vòng tay để ôm tất cả sự sống lúc xuân thì – sự sống giữa thời tươi vào lòng. Đó là chân dung của một cái tôi đầy tham lam, ham hố đang dứng giữa trần gian, cuộc đời, dòng đời để ôm cho hết, riết cho chặt, cho say, cho chếnh choáng, thâu cho đã đầy, cho no nê, cho tới tận cùng những hương sắc của đất trời giữa mùa xuân… Tất thảy đều vồ vập, khát khao đến cháy bỏng với các mong muốn được giao hòa, giao cảm mãnh liệt với vạn vật, với cuộc đời. Đây quả là một khát khao vô biên, tuyệt đích, rất tiêu biểu cho cảm xúc thơ Xuân Diệu. Nhà thơ diễn tả thiên nhiên bằng các mĩ từ, lại nhân hóa khiến nó hiện ra như con người có hình hài và mang dang dấp của tuổi xuân. Câu cuối cùng kết thúc cả bài thơ” Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi.” Đây là sự cuồng nhiệt cao độ của trái tim khao khát tình yêu và cuộc sống. Động từ “cắn” khiến câu thơ thật độc đáo,thật táo bạo, diễn tả niềm khao khát giao cảm mãnh liệt của Xuân Diệu mãi mãi là khát vọng, là ham muốn không có giới hạn. Tên bài thơ “Vội vàng” đã thể hiện đầy đủ triết lý sống của nhà thơ, sống gấp, sống vội. Hãy sống và tận hưởng những gì mà cuộc sống ban tặng. Hơn nữa Nhà thơ muốn nhắn nhủ đến người đọc hãy sống hết mình khi đang còn trẻ tuổi, đừng để thời gian trôi đi phí hoài,sống sao cho có ích với xã hội với cuộc đời để khi thời gian đó qua đi rồi chúng ta sẽ không phải ân hận hay nuối tiếc điều gì. Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Đặc Sắc – Mẫu 4 Xuân Diệu được đánh giá là nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới. Sự mới mẻ, độc đáo đó đã được thể hiện ngay từ tập thơ đầu tay “Thơ thơ”. Vội vàng là một trong những bài thơ xuất sắc nhất của tập thơ này. Tác phẩm thể hiện tình yêu cuộc sống tha thiết, bên cạnh đó còn là quan niệm nhân sinh mới mẻ chưa từng có trong truyền thống văn học dân tộc. Bài thơ trước hết thể hiện tình yêu cuộc sống tha thiết, say đắm với giọng điệu sôi nổi, tha thiết Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mấtTôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi. Ước muốn của thi nhân thật khác thường và vô cùng mãnh liệt. Điệp cấu trúc “Tôi muốn …cho” kết hợp với nhịp điệu nhanh, gấp gáp cho thấy khao khát tắt nắng, buộc gió, biến đổi quy luật tuần hoàn của vũ trụ. Bởi ông muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ của hiện tại, vậy chẳng còn cách nào khác chính là ngăn bước đi vội vã của thời gian. Vậy, vì sao Xuân Diệu lại có ước muốn tha thiết, cháy bỏng đến như vậy? Đó là bởi thiên nhiên trần thế quá đỗi đẹp đẽ. Ông lắng long mình, mở mọi giác quan để cảm nhận vẻ đẹp toàn mĩ của tạo vật tuần tháng mật, đồng nội xanh rì, canh tờ phơ phất, ánh sáng,… Mọi hương vị màu sắc, âm thanh, ánh sáng hòa quyện với nhau một cách tuyện mĩ và đầy tình tứ. Mỗi ngày vạn vật lại mang đến cho con người một bữa ăn thịnh soạn để thưởng thức, ngắm nhìn. Xuân Diệu có quan niệm vô cùng mới mẻ, tiến bộ cuộc sống xung quanh ta là đẽ đẹp nhất, tuyệt diệu nhất. Chốn thần tiên không ở đâu xa mà ở chính trần gian này. Bức tranh đó không chỉ là thiên nhiên đẹp đẽ mà đó còn là bức tranh tình yêu. Mọi sự vật trong không gian ấy đều có đôi, có cặp ong – bướm, hoa trong đồng nội, lá trên cành tơ,… Vạn vật đều chìm đắm trong hơi men tình yêu. Và để đến cuối tác giải khái quát “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”. Câu thơ sử dụng hình ảnh so sánh độc đáo, phép chuyển đổi cảm giác, tháng giêng như cặp môi căng mọng của người thiếu nữ, đầy tình tứ, xuân thì. Mùa xuân vốn trừa tượng, nhưng dưới ngôn ngữ của Xuân Diệu đã được hữu hình hóa. Nhưng mùa xuân đẹp là vậy, lòng ông vẫn đầy băn khoăn “Tôi xung sướng. Nhưng vội vàng một nửa/ Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. Tôi vừa sung sướng vì được tận hưởng vẻ đẹp của đất trời nhưng lại vừa vội vàng, lo lắng vì sự chảy trôi của thời gian. Xuân đương tới nghĩa là xuân đương quaXuân còn non nghĩa là xuân sẽ già Câu thơ ngắt nhịp 3/2/3 diễn tả bước đi chậm mà hết sức lạnh lùng của thời gian, biện pháp điệp cấu trúc với kiểu câu định nghĩa “nghĩa là” tác giả nhấn mạnh chiều đi tuyến tính của thời gian. Đây là quan niệm mới mẻ so với văn học trung đại, văn học cổ cho rằng thời gian là tuần hoàn “Xuân khứ bách hoa lạc/ Xuân đáo bách hoa khai”. Còn đối với Xuân Diệu thời gian chảy trôi một đi không quay trở lại. Bên cạnh đó câu thơ còn sử dụng những cặp từ đối lập đương tới với đương qua, còn non với sẽ già nhấn mạnh dòng thời gian một đi không trởi lại. Mùa xuân đi qua cướp đi tuổi trẻ; lòng người vô hạn muốn đón nhận cả thiên nhiên vạn vật nhưng “lượng trời cứ chật” “xuân tuần hoàn” còn “tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”. Các cặp từ đối lập đã cho thấy sự hữu hạn của đời người và sự mênh mông, vô hạn của trời đất. Thời gian trôi qua lấy đi tuổi trẻ, cuộc đời mỗi người, vì thế nhân vật tôi phải sống nhanh, sống gấp để tận hưởng mọi tinh hoa của trời đất “Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hômTa muốn ômCả sự sống mớt bắt đầu mơn mởm…Hỡi xuân hồng! Ta muốn cắn vào người” Đại từ đổi từ tôi sang ta, kết hợp với hàng loạt động từ mạnh được sắp xếp theo chiều tăng tiến ôm, riết, say, thâu cho thấy khát khao tận hưởng bằng tất cả các giác quan của Xuân Diệu. Liên từ và, cho được lặp lại nhiều lần nhấn mạnh vào sự ăm ắp, thịnh soạn của bàn tiệc mùa xuân, bàn tiệc cuộc đời dành cho con người. Những từ chếnh choáng, đã đầy, no nê cho thấy sự thỏa mãn đến tận cùng của nhân vật trữ tình trước bàn tiệc cuộc đời. Khép lại bằng khao khát “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào người”. Lời gọi xuân hồng khiến cho mùa xuân không còn vô hình, trừu tượng mà trở nên hữu hình, như một sinh thể sống động. Nghệ thuật chuyển đổi cảm giác, xuân, đến xuân hồng và muốn cắn cho thấy khao khát, mong muốn được tận hưởng trọn vẹn nhất hương vị cuộc đời. Tác phẩm sử dụng linh hoạt các biện pháp nghệ thuật, giọng thơ đan xen khi hồ hởi khi tiếc nuối. Bài thơ còn thể hiện quan niệm mới mẻ về thời gian, tuổi trẻ, hạnh phúc Thời gian một đi không trở lại, tuổi trẻ là phần đẹp đẽ quý giá nhất của đời người, vì vậy mỗi chúng ta cần sống vội vàng từng giây từng là triết lí sống tích cực của Xuân Diệu. Phân Tích Bài Thơ Vội Vàng Nổi Bật – Mẫu 5 “Thơ Xuân Diệu là một nguồn sống rạt rào chưa từng thấy ở chốn non nước lặng lẽ này, Xuân Diệu say đắm tình yêu, say đắm cảnh trời, sống vội vàng, sống cuống quýt, muốn tận hưởng cuộc sống ngắn ngủi của mình” Trích Thi nhân Việt Nam. Điều đó đã được thể hiện qua bài thơ Vội vàng. Trước hết, bài thơ đã thể hiện ý nguyện, tâm thế và mong muốn hành động của tác giả trước bước đi của thời gian Tôi muốn tắt nắng điCho màu đừng nhạt mất;Tôi muốn buộc gió lạiCho hương đừng bay đi Trước vòng quay “một đi không trở lại” của dòng thời gian, tác giả Xuân Diệu muốn nắm bắt và giữ lấy từng khoảnh khắc qua việc muốn “tắt nắng” để sắc màu không phôi pha, muốn “buộc gió” không cho hương sắc bay đi. Điệp ngữ “Tôi muốn…” được nhắc lại hai lần đã khẳng định ý nguyện của cái “tôi” tha thiết muốn giữ lấy vẻ đẹp chóng tàn phai của thiên nhiên. Đồng thời làm nổi bật tâm hồn của một thi sĩ yêu đời, say mê thiên nhiên và trân trọng, nâng niu cuộc sống. Và tình yêu tha thiết, mãnh liệt này đã được phác họa rõ nét hơn ở những câu thơ tiếp theo Của ong bướm này đây tuần tháng mật;…Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân Bằng biện pháp nghệ thuật liệt kê kết hợp nhịp điệu thơ nhanh và dồn dập. Mọi thanh âm, sắc màu, hình ảnh của bức tranh thiên nhiên đều hiện hữu sinh động trước mắt người đọc. Điệp từ “Này đây…” vang lên đầy say mê, thể hiện mọi giác quan của người thi sĩ đều rung lên để đón nhận, để tận hưởng vẻ đẹp của tạo hóa, của đất trời trong sức xuân và sắc xuân. Đó là những vẻ đẹp hữu hình như “hoa của đồng nội xanh rì”, “lá của cành tơ phơ phất”. Đó còn là vẻ đẹp vô hình như khúc ca tình yêu mang âm điệu say mê cuồng nhiệt của cặp “yến anh”, là nguồn sáng vội vã chớp qua hàng mi… Đặc biệt, Xuân Diệu đã so sánh “tháng giêng” – khái niệm thời gian vô hình như “cặp môi” – sự vật cụ thể trong mối quan hệ “ngon” – “gần” để đem đến một cảm nhận vô cùng độc đáo, mới mẻ, khiến cho bức tranh thiên nhiên nơi trần gian hiện lên đẹp đẽ, tươi mới, căng tràn sức sống như “một thiên đường trên mặt đất”. Thi nhân vận dụng mọi giác quan để tận hưởng vẻ đẹp của tạo vật, thiên nhiên nhưng vẫn không quên đi ý thức về sự trôi chảy của thời gian “Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. Bởi vậy, ông đắm say, cuồng nhiệt cùng cảnh sắc đất trời nhưng vẫn không ngừng chiêm nghiệm về dòng thời gian trôi, về tình yêu và tuổi trẻ Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,Mà xuân hết nghĩa là tôi cũng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,Không cho dài thời trẻ của nhân gian;Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lạiCòn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời Là một nhà thơ với thế giới quan, nhân sinh quan tiến bộ, Xuân Diệu không chỉ thấy được quy luật tuần hoàn của dòng thời gian “Xuân tàn, hạ tới, thu hết, đông sang” mà còn nắm rõ “phép biện chứng” mang tính tuyến tính, “một đi không bao giờ trở lại” của từng phút giây. Qua cách cảm nhận “xuân đương tới” – “xuân đương qua”, “xuân còn non” – “xuân sẽ già”, dòng chảy vô hình của thời gian đã được khắc họa rõ nét, khiến cho dù thi nhân đang cảm nhận mùa xuân tươi đẹp, căng tràn sức sống cũng chính là mùa xuân đang ở viễn cảnh “sẽ già” có nghĩa là sẽ tàn phai, héo úa. Nhưng điều đặc biệt nhất trong quan niệm của Xuân Diệu chính là thời gian vũ trụ không đồng nhất với thời gian của đời người, nghĩa là “xuân qua” rồi xuân sẽ lại “tới” trong sự tuần hoàn của đất trời, nhưng tuổi trẻ, đời người thì “chẳng hai lần thắm lại”. Bởi vậy, ông cho rằng điều đẹp nhất của con người chính là tuổi trẻ và tình yêu. Và từ đó, “ông hoàng thơ tình” luôn nuối tiếc mùa xuân, nuối tiếc tuổi trẻ bằng lòng ham sống, lòng yêu đời mãnh liệt cùng quan niệm sống “vội vàng” và chủ động chạy đua với thời gian Ta muốn ômCả sự sống mới bắt đầu mơn mởnTa muốn riết mây thâu và gió lượnTa muốn say cánh bướm với tình yêuTa muốn thâu trong một cái hôn nhiều Điệp từ “Ta muốn” được đặt ở đầu câu vang lên đầy dõng dạc, kết hợp với hàng loạt động từ theo cấp độ tăng tiến “ôm”, “riết”, “say”, “thâu” đã làm nổi bật tư thế chủ động tận hưởng mọi vẻ đẹp của cuộc sống ở độ tươi mới nhất, căng tràn nhất của cái “tôi” trữ tình. Lòng ham sống cùng niềm say mê cuồng nhiệt đó chính là động lực để thôi thúc Xuân Diệu “sống vội vàng, sống cuống quýt” theo cách nói của nhà phê bình văn học Hoài Thanh. Nhưng sự vội vàng đó không hề tiêu cực bởi nhịp sống đó luôn gắn bó mật thiết với niềm vui sống và tinh thần lạc quan của tác giả. Đây là một quan điểm sống tích cực, tiến bộ và mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc đối với mỗi một con người. Như vậy, qua việc phân tích bài thơ vội vàng, chúng ta có thể thấy được tài năng của thi sĩ Xuân Diệu trong cách sử dụng ngôn từ và vận dụng nhuần nhuyễn các biện pháp nghệ thuật. Tất cả các yếu tố đó kết hợp với nhau trong sự hài hòa, tinh tế, góp phần khắc họa hình tượng nhân vật trữ tình với tình yêu thiên nhiên tha thiết cùng niềm ham sống, lòng yêu đời cuồng nhiệt và nổi bật hơn cả là quan niệm sống “vội vàng” chạy đua với thời gian để nắm bắt lấy những gì đẹp nhất của tuổi trẻ, của tình yêu.
II. Tác phẩm Bạn Đang Xem 6 hoàn cảnh sáng tác vội vàng tốt nhất hiện nay 1. Tìm hiểu chung a. Xuất xứ và hoàn cảnh sáng tác In trong tập Thơ thơ 1938 – tập thơ đầu tay và cũng là tập thơ khẳng định vị trí của Xuân Diệu – “Nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”. b. Nội dung Tác phẩm bộc lộ quan niệm nhân sinh mới mẻ của Xuân Diệu, hình thức hấp dẫn với nhiều cách tân táo bạo, nhuần nhị. c. Bố cục – Đoạn 1 13 câu thơ đầu Bộc lộ tình yêu cuộc sống trần thế tha thiết – Đoạn 2 câu 14 tới câu 29 Thể hiện sự nuối tiếc về kiếp người và thời gian – Đoạn 3 còn lại Giục giã cuống quýt, vội vàng để tận hưởng tuổi trẻ và cuộc đời. 2. Tìm hiểu chi tiết a. Tình yêu cuộc sống tha thiết – Khát vọng kì lạ đến ngông cuồng “Tắt nắng ; buộc gió” + điệp ngữ “tôi muốn” khao khát đoạt quyền tạo hóa, cưỡng lại quy luật tự nhiên, những vận động của đất trời. → Cái tôi cá nhân đầy khao khát đồng thời cũng là tuyên ngôn hành động với thời gian. – Bức tranh mùa xuân hiện ra như một khu vườn tràn ngập hương sắc thần tiên, như một cõi xa lạ + Bướm ong dập dìu + Chim chóc ca hót + Lá non phơ phất trên cành. + Hoa nở trên đồng nội → Vạn vật đều căng đầy sức sống, giao hòa sung sướng. Cảnh vật quen thuộc của cuộc sống, thiên nhiên qua con mắt yêu đời của nhà thơ đã biến thành chốn thiên đường, thần tiên. + Điệp ngữ này đây kết hợp với hình ảnh, âm thanh, màu sắc Tuần tháng mật. Hoa … xanh rì Xem Thêm chezzie-may là gì – Nghĩa của từ chezzie-mayLá cành tơ … Yến anh … khúc tình si Ánh sáng chớp hàng mi + So sánh tháng giêng ngon như cặp môi gần táo bạo. Nhà thơ phát hiện ra vẻ đẹp kì diệu của thiên nhiên và thổi vào đó một tình yêu rạo rực, đắm say ngây ngất. → Sự phong phú bất tận của thiên nhiên, đã bày ra một khu địa đàng ngay giữa trần gian – “một thiên đàng trần thế”. – Tâm trạng đầy mâu thuẫn nhưng thống nhất Sung sướng > Xuân Diệu thể hiện cái nhìn biện chứng về vũ trụ, thời gian. – Cái nhìn động + Xuân Diêu cảm nhận sự mất mát ngay chính sinh mệnh mình. Xuân Diệu lấy tuổi trẻ của mỗi người làm thước đo của thời gian. Theo nhà thơ, thời gian vũ trụ tuần hoàn nhưng tuổi trẻ thì trôi qua rất nhanh, không bao giờ trở lại Xuân hết nghĩa là tôi cũng mất … Nếu tuổi trẻ chẳng 2 lần thắm lại → Mùa xuân, tuổi trẻ không tồn tại mãi, nó ngắn ngủi vô cùng, tuổi trẻ đẹp nhất của đời mỗi người. Xuân Diệu lấy tuổi trẻ làm thước đo thời gian. Thời gian mất nghĩa là tuổi trẻ cũng mất. + Xuân Diệu còn nhận thấy mỗi phút giây trôi qua là sự mất mát, chia lìa Hình ảnh sự vật Cơn gió xinh … phải bay đi Chim rộn ràng … đứt tiếng reo. → Cảm nhận sâu sắc, thấm thía tàn phai, héo úa, chia phôi, tiễn biệt. – Mau gấp gáp, vội vàng, cuống quýt, hưởng thụ. → Quan niệm mới, tích cực thấm đượm tinh thần nhân văn. Sự trân trọng và ý thức về giá trị của sự sống, cuộc sống, biết yêu đời mình đây cũng là cơ sở sâu xa của thái độ sống vội vàng. c. Lời giục giã cuống quýt vội vàng để tận hưởng tuổi xuân của mình Cảm xúc tràn trề, ào ạt khiến Xuân Diệu sử dụng ngôn từ đặc biệt Xem Thêm Xem Ngay 6 kiểm tra dung lượng máy tính tốt nhất– Nghệ thuật điệp cú theo lối tăng tiến Ta muốn ôm, riết, say, thâu, cắn → Cao trào của cảm xúc mãnh liệt. – Điệp + Liên từ và … và. + Giới từ chỉ trạng thái Chếnh choáng Đã đầy No nê – Tính từ chỉ xuân sắc mơn mởn, thời tươi. – Danh từ → Những biện pháp trên thể hiện cái “tôi” đắm say mãnh liệt, táo bạo, cái “tôi” điển hình cho thời đại mới, một cái “tôi” tài năng thiết tha giao cảm với đời. – Nhip điệu của đoạn thơ dồn dập, hối hả, sôi nổi, cuồng nhiệt. → Tình yêu mãnh liệt táo bạo của một cái “tôi” thi sĩ yêu cuộc sống cuồng nhiệt, tha thiết với mềm vui trần thế, tâm thế sống tích cực. d. Giá trị nội dung – Một cái tôi ham sống, ham tận hưởng được thể hiện rõ qua bài thơ. – Cái tôi của Xuân Diệu trong bài thơ tiêu biểu cho cái tôi thời đại Thơ mới + Ý thức sâu sắc về sự yêu đời nhưng vẫn mang nỗi lo âu. + Triết lý sống, tuyên ngôn sống cuỗng quýt, vội vàng, và khát khao giao cảm với đời. + Quan niệm nhân sinh, quan niệm thẩm mĩ mới mẻ. e. Giá trị nghệ thuật – Sự kết hợp giữa, mạch cảm xúc và, mạch luận lí. – Cách nhìn, cách cảm mới và những sáng tạo độc đáo về hình ảnh thơ. – Sử dụng ngôn từ nhịp điệu dồn dập, sôi nổi, hối hả, cuồng nhiệt. Sơ đồ tư duy – Vội vàng Top 6 hoàn cảnh sáng tác vội vàng tổng hợp bởi Tin Tức Giáo Dục Học Tập Tiny Vội vàng Xuân Diệu Tác giả Ngày đăng 03/04/2023 Đánh giá 919 vote Tóm tắt Tổng hợp các bài viết về dàn ý, cảm nhận và phân tích tác phẩm Vội vàng Xuân Diệu … Năm sáng tác1938. Tác giảXuân Diệu. Hoàn cảnh sáng tác Vội vàng … HOÀN CẢNH SÁNG TÁC VỘI VÀNG – Adstech Tác giả Ngày đăng 03/18/2023 Đánh giá 462 vote Tóm tắt Có thể bạn quan tâm. Hoàn Cảnh Sáng Tác Vội Vàng Của Xuân Diệu Hoan Canh Sang Tac Vo Nhat Hoàn Cảnh Sáng Tác Xin Làm Hạt Phù Sa Hoàn Cảnh Sáng Tác … Hoàn cảnh sáng tác và ý nghĩa nhan đề bài thơ Vội vàng Tác giả Ngày đăng 11/21/2022 Đánh giá 581 vote Tóm tắt 2. Hoàn Cảnh Sáng Tác Bài… 4. Giá trị nghệ thuật bài thơ Vội… Khớp với kết quả tìm kiếm Bài thơ của Xuân Diệu mang đến một thông điệp sâu sắc về tầm quan trọng của cuộc sống và thời gian. Tác giả muốn nhắc nhở cho thế hệ trẻ rằng tuổi trẻ chỉ đến một lần duy nhất và thời gian sẽ không đợi một ai cả. Những giây phút đẹp nhất trong cuộc … Mn cho e bt xuất xứ, hoàn cảnh sáng tác của bài thơ “Vội vàng” ạ Tác giả Ngày đăng 03/06/2023 Đánh giá 592 vote Tóm tắt “Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu của Xuân Diệu trước cách mạng rút trong tập “Thơ Thơ” 1938.Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu sống … Khớp với kết quả tìm kiếm Bài thơ của Xuân Diệu mang đến một thông điệp sâu sắc về tầm quan trọng của cuộc sống và thời gian. Tác giả muốn nhắc nhở cho thế hệ trẻ rằng tuổi trẻ chỉ đến một lần duy nhất và thời gian sẽ không đợi một ai cả. Những giây phút đẹp nhất trong cuộc … Hoàn cảnh sáng tác Vội vàng Tác giả Ngày đăng 12/12/2022 Đánh giá 434 vote Tóm tắt Cuộc đời và sự nghiệp Thành tựu văn học Giá trị nội dung bài thơ Vội vàng Khớp với kết quả tìm kiếm Bài thơ của Xuân Diệu mang đến một thông điệp sâu sắc về tầm quan trọng của cuộc sống và thời gian. Tác giả muốn nhắc nhở cho thế hệ trẻ rằng tuổi trẻ chỉ đến một lần duy nhất và thời gian sẽ không đợi một ai cả. Những giây phút đẹp nhất trong cuộc … Vội vàng – Tác giả tác phẩm Ngữ văn lớp 11 Tác giả Ngày đăng 12/21/2022 Đánh giá 518 vote Tóm tắt Hoàn cảnh sáng tác và xuất xứ tác phẩm Vội vàng. – Rút ra trong tập Thơ Thơ. – Là thi phẩm kết tinh vẻ đẹp thơ Xuân Diệu trước Cách mạng. Khớp với kết quả tìm kiếm Mùa xuân là mùa tươi đẹp nhất trong năm cũng như tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Bốn dòng thơ ngũ ngôn như lời đề từ của bài thơ, khẳng định ước muốn đoạt quyền tạo hóa của thi nhân. Xuân Diệu muốn ngăn cản bước …
Câu hỏi Hoàn cảnh sáng tác Vội vàng Lời giải Vội vàng” là bài thơ tiêu biểu của Xuân Diệu trước cách mạng rút trong tập “Thơ Thơ” 1938. Đây là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu sống đến cuồng nhiệt, khi vui cũng như khi buồn người đều nồng nàn tha thiết. Nhưng đằng sau những tình cảm ấy, có một quan niệm nhân sinh mới chưa từng thấy trong thơ ca truyền thống. Các em cùng tìm hiểu thêm về tác phẩm Vội vàng nhé! 1. Tác giả Xuân Diệu Nhà thơ tình Xuân Diệu sinh ngày 2-2-1916 tại Tỉnh Bình Định. Ông sống và làm việc chủ yếu ở Tỉnh Hà Tĩnh. Xuân Diệu xếp hạng nổi tiếng thứ 79876 trên thế giới và thứ 3 trong danh sách Nhà thơ tình nổi tiếng. 2. Cuộc đời và sự nghiệp Sau khi tốt nghiệp tú tài, ông đi dạy học tư và làm viên chức ở Mĩ Tho nay là Tiền Giang, sau đó ra Hà Nội sống bằng nghề viết văn. Năm 1943, ông tốt nghiệp cử nhân Luật và về làm tham tá thương chánh ở Mỹ Tho. Năm 1944, Xuân Diệu tham gia phong trào Việt Minh, đảng viên Việt Nam Dân chủ Đảng, sau tham gia Đảng Cộng sản. Sau Cách mạng Tháng Tám, ông hoạt động trong Hội văn hóa cứu quốc, làm thư ký tạp chí Tiền phong của Hội. Sau đó ông công tác trong Hội văn nghệ Việt Nam, làm thư ký tòa soạn tạp chí Văn nghệ ở Việt Bắc. Xuân Diệu tham gia ban chấp hành, nhiều năm là ủy viên thường vụ Hội Nhà văn Việt Nam. 3. Thành tựu văn học Thi sĩ Xuân Diệu được mệnh danh là “Ông hoàng thơ tình”. Ông là một cây đại thụ của thơVề lĩnh vực thơ ca, chúng ta có thể tìm hiểu qua hai giai đoạn chính, trước và sau cách mạng tháng Tám. Trước cách mạng tháng Tám, Xuân Diệu là một nhà thơ lãng mạn. Các tác phẩm chính tập thơ “Thơ thơ” 1938 và “Gửi hương cho gió” 1945. Nội dung của thơ Xuân Diệu trong thời kỳ này là Niềm say mê ngoại giới, khát khao giao cảm trực tiếp, cháy bỏng, mãnh liệt với cuộc đời “Vội vàng”, “Giục giã”. Nỗi cô đơn rợn ngợp của cái tôi bé nhỏ giữa dòng thời gian vô biên, giữa không gian vô tận Lời kỹ nữ. Nỗi ám ảnh về thời gian khiến nhà thơ nảy sinh một triết lý về nhân sinh lẽ sống vội vàng “Vội vàng”. Nỗi khát khao đến chảy bỏng được đắm mình trọn vẹn giữa cuộc đời đầy hương sắc và thể hiện nỗi đau đớn, xót xa trước khát vọng bị lãng quên thật phũ phàng trước cuộc đời “Dại khờ”, “Nước đổ lá khoai”. Sau cách mạng, thơ Xuân Diệu đã vươn tới chân trời nghệ thuật mới, nhà thơ đã đi từ “cái tôi bé nhỏ đến cái ta chung của mọi người” Xuân Diệu giờ đây đã trở thành một nhà thơ cách mạng say mê, hăng say hoạt động và ông đã có thơ hay ngay trong giai đoạn đầu. Xuân Diệu chào mừng cách mạng với “Ngọn quốc kỳ” 1945 và “Hội nghị non sông” 1946 với tấm lòng tràn đầy hân hoan trước lẽ sống lớn, niềm vui lớn của cách mạng. Cùng với sự đổi mới của đất nước, Xuân Diệu có nhiều biến chuyển trong tâm hồn và thơ Ý thức của cái Tôi công dân, của một nghệ sĩ, một trí thức yêu nước trước thực tế cuộc sống. Đất nước đã đem đến cho ông những nguồn mạch mới trong cảm hứng sáng tác. Nhà thơ hăng say viết về Đảng, về Bác Hồ, về Tổ quốc Việt Nam, về quá trình xây dựng chủ nghĩa xã hội miền Bắc và công cuộc thống nhất nước nhà. Các tác phẩm tiêu biểu tập “Riêng chung” 1960, “Hai đợt sóng” 1967, “tập “Hồn tôi đôi cánh” 1976… 4. Giá trị nội dung bài thơ Vội vàng Bài thơ là lời giục giã thế hệ trẻ sống vội vàng, sống cuống quít để hưởng thụ hết những gì đẹp đẽ nhất của cuộc đời. Bởi tuổi trẻ của mỗi người chỉ đến một lần duy nhất và thời gian thì không đứng yên để đợi một ai cả. Nó sẽ trôi đi và người ta sẽ mất nó vĩnh viền. Đồng thời, bài thơ đã thế hiện lòng ham sống mãnh liệt của cái tôi Xuân Diệu rất hiện đại cùng với một quan niệm sống mới mẻ về thời gian, tuổi trẻ và hạnh phúc. Cái tôi trong thơ Xuân Diệu là cái tôi tiêu biểu của thời đại thơ Mới, cũng là dấu mốc cho sự thắng thế hoàn toàn của thơ Mới trên thi đàn lúc bấy giờ + Đó là một quan niệm đầy táo bạo về vẻ đẹp của con người, vượt thoát và đảo lộn hoàn toàn những quan niệm nghệ thuật cũ kĩ đã tồn tại hàng nghìn năm của văn học trung đại. Đó là quan niệm lấy con người làm chuẩn mực cho vẻ đẹp của thiên nhiên. Thiên nhiên sẽ chỉ đẹp khi nó gắn liền và mang vẻ đẹp của con người. + Đó là một ý thức ráo riết về ý thức cá nhân, về đời sống cá thể, những khao khát này là của một người, của một cái tôi, mạnh dạn bước ra để bày tỏ chứ không còn cần phải núp dưới bóng của cái ta nữa. + Đó là một quan niệm vô cùng mới mẻ về thời gian. Thời gian với những nhà thơ mới là thời gian tuyến tính, đã đi là không bao giờ trở lại chứ không còn là thời gian tuần hoàn, sẽ quay lại đúng thời điểm như người trung đại vẫn quan niệm nữa. Và cũng chính vì thế mà Xuân Diệu đã sống vội vàng để hưởng thụ hết những cảnh đẹp, những giá trị của cuộc sống này. + Đó là khao khát sống mãnh liệt và một tâm thế chủ động, sẵn sàng hưởng thụ, sẵn sàn đến với hạnh phúc của mình. Mùa xuân chính là tuổi trẻ, là hạnh phúc cá nhân của con người. 5. Giá trị nghệ thuật bài thơ Vội vàng Cách liên tưởng, so sánh mới lạ với những hình ảnh thơ độc đáo, giàu sức gợi cảm, gợi hình Tháng Giêng ngon, Mùi tháng năm,… Thủ pháp ẩn dụ chuyển đổi cảm giác để người thi sĩ có thể cảm nhận mùa xuân, cái đẹp của thiên nhiên đất trời bằng tất cả các giác quan. Đó chính là cách sống hết mình, tận hưởng hết mình, giao hòa với thiên nhiên của Xuân Diệu Một loạt những hình ảnh nhân hóa, biện pháp điệp từ, điệp ngữ, điệp cấu trúc và các động từ mạnh đã tạo ra nhịp điệu cuống quít, hối hả, rộn rã khiến cho bài thơ mang âm hưởng như một lời hiệu triệu, một sự giục giã của Xuân Diệu với những con người trẻ. 6. Phân tích bài thơ Vội vàng Phong trào thơ mới xuất hiện vào giai đoạn những năm 1932-1941, dù chỉ kéo dài chưa đến một thập kỷ thế nhưng nó đã trở thành khoảng thời gian vàng kim, nâng bước một loạt các nhà thơ trẻ tuổi tài năng, với những bài thơ đặc sắc cả về thể loại, lẫn đề tài. Một trong số đó nổi bật nhất phải kể đến Xuân Diệu, người được xem là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” bởi giọng thơ thiết tha, rạo rực. Ông có một niềm say mê đặc biệt với tình yêu, bao gồm cả tình yêu con người, tình yêu thiên nhiên và cuộc sống, đồng thời cũng có chấp niệm sâu sắc với mùa xuân và tuổi trẻ. Vội vàng là một trong những bài thơ hay nhất của Xuân Diệu, đây cũng là tác phẩm thể hiện được tình yêu cuộc sống, sự nhạy cảm trong tâm hồn và những quan điểm của Xuân Diệu về mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu. Vội vàng 1938 được in trong tập Thơ thơ, tác phẩm như một khu vườn rực rỡ tràn đầy hương sắc, ngào ngạt hương thơm của hoa cỏ, tràn trề sự sống, là bản giao hưởng nhiều âm sắc, thể hiện đầy đủ mọi cung bậc cảm xúc từ vui tươi, e ấp, đến nồng nàn, đắm say trong tình yêu của Xuân Diệu. Có thể nói rằng Vội vàng chính là tình yêu tha thiết của tác giả dành cho cuộc đời, qua đó thể hiện những xúc cảm rất mới, rất lạ, xúc cảm đến từ “một nguồn sống rào rạt chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này”. “Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi” Trong khổ thơ đầu tiên tác giả đã bộc lộ khát khao mạnh mẽ, cháy bỏng qua các điệp từ “Tôi muốn…”, mang đến nhịp thơ dồn dập, vội vã. Nhà thơ muốn “tắt nắng”, “buộc gió” để níu giữ hương sắc cho cuộc đời, đó là khát khao mãnh liệt, đầy táo bạo. Xuân Diệu muốn nắm giữ lại tất cả những gì tươi đẹp nhất của tự nhiên, ấy là ánh nắng mùa xuân dịu dàng ấm áp, hương hoa nồng nàn, đắm say phả trong gió. Qua mong muốn đầy lạ lùng ấy ta thấy rõ được cái tôi trữ tình đặc biệt của người thi sĩ, trước hết là cái “tôi” đầy ngông cuồng, táo bạo, dám đứng lên thách thức cả tạo hóa, chống lại bước đi của vũ trụ để giữ lại những cái đẹp mà bản thân khao khát. Đó cũng chính cái “tôi” hồn nhiên, trong sáng, bướng bỉnh khi đứng trước những điều mà mình yêu thương, trân trọng. Tổng hòa hai yếu tố ấy đã tạo nên một hồn thơ Xuân Diệu rất riêng, rất ấn tượng, khiến độc giả lại càng cảm nhận rõ hơn tấm lòng yêu cái đẹp, cái tuyệt vời trong vũ trụ của người thi sĩ nó mãnh liệt, sâu sắc đến nhường nào. Đồng thời cũng cho thấy quan điểm mới của Xuân Diệu về cuộc sống và cái đẹp, đối với thi nhân cái đẹp không hề ở chốn bồng lai tiên cảnh nào, mà ở ngay sát bên chúng ta, chính là những thứ tưởng chừng như thật đơn giản tầm thường, nào là ánh nắng, nào là hương hoa, đều là những thứ con người dễ dàng bỏ qua, không mấy bận tâm. Xuân Diệu sau khi đã hiểu rõ quy luật của tạo hóa, đời người vốn ngắn ngủi, chết là về với cát bụi, thì được tận hưởng những vẻ đẹp giản dị mà tạo hóa ban tặng thực sự là một đặc ân đáng quý. Người thi nhân không muốn bỏ lỡ bất kỳ một giây phút nào, thậm chứ còn ích kỷ muốn níu giữ tất cả chúng lại để riêng mình được tận hưởng. Xuân Diệu ngông cuồng, táo bạo và phi lý cũng từ những cái triết lý nhân sinh rất có lý mà nên Đời người hữu hạn và cái đẹp chỉ ở tại trần gian chứ không ở chốn nào khác, cớ sao không tận hưởng cho thỏa. Sau những nhận thức và khát khao cháy bỏng được giữ lại vẻ đẹp của thiên nhiên tạo hóa nhưng lại vượt ra ngoài khả năng của con người, Xuân Diệu đã nhanh chóng tìm cho mình một giải pháp, ấy là nhân lúc còn trẻ, còn đang sống nhanh chóng tận hưởng, nhanh chóng bắt lấy những vẻ đẹp mà tạo hóa đã ban tặng, thoải mà thưởng thức sự tươi đẹp của cuộc đời, của vườn xuân một các không hối tiếc. Điều đó được thể hiện rất rõ thông qua tám câu thơ tiếp theo, không chỉ mở ra một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, tràn đầy hương sắc mà còn bộc lộ tâm thái của tác giả trước sự hữu hạn của đời người, cũng như trước sự vô hạn của vũ trụ Vội vã, khát khao, tham muốn ôm hết tất cả những gì tươi đẹp nhất vào lòng,và sự hạnh phúc sung sướng tột độ trước vườn xuân tuyệt vời. “Của ong bướm này đây tuần tháng mật Này đây hoa của đồng nội xanh rì Này đây lá của cành tơ phơ phất Của yến anh này đây khúc tình si Và này đây ánh sáng chớp hàng mi Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa Tháng giêng ngon như một cặp môi gần” Ở những câu thơ này ta dễ dàng nhận thấy được niềm vui sướng, sự hân hoan tột độ của tác giả khi phát hiện ra một thiên đường của cuộc sống đang tồn tại ngay bên cạnh mình. Từng câu thơ như mang trong mình những điệu nhạc lúc sôi động, lúc thầm thì, đầy đủ những cảm giác đắm say nồng nàn của tình yêu, của tuổi trẻ, của một mùa xuân đang căng tràn nhựa sống. Điệp khúc “này đây…” mang đến nhịp thơ dồn dập, thể hiện cảm xúc bất ngờ, niềm vui sướng hạnh phúc khi chợt nhận ra món quà quý giá mà thiên nhiên ban tặng. Bức tranh mùa xuân tươi đẹp mở đầu với cảnh cặp “ong bướm” đang ngập tràn hạnh phúc, say sưa với mật ngọt của tình yêu tựa như đôi vợ chồng trẻ quấn quýt trong tuần trăng mật. Là cảnh sắc thắm của hoa xuân cùng với sắc xanh của nội cỏ, tổng hòa tạo nên một bức tranh rực rỡ, nhưng vẫn hài hòa cân đối, đó còn là cảnh “lá của cành tơ phơ phất”, lá gắn với cành, hạnh phúc êm đềm bên nhau thật tình tứ và lãng mạn biết mấy. Và thêm nữa là “khúc tình si” của cặp yến anh đang thuở mặn nồng gắn bó, mang đến không khí thực rộn ràng vui tươi, đầy đủ cả sắc, hương, vị của một bức tranh xuân nồng. Tuy nhiên Xuân Diệu không chỉ dừng ở đó, ông còn thêm vào bức tranh của mình một chút ánh sáng dịu nhẹ, chan hòa và ấm áp, tựa như sương, như nắng phụ lên tất thảy mọi cảnh vật, khiến chúng thêm phần lãng mạn và tràn ngập sức sống hơn. Câu thơ “Và này đây ánh sáng chớp hàng mi”, người ta cứ thắc mắc rốt cuộc cái “hàng mi” ấy là của ai, của chính bản thân Xuân Diệu khi đứng trong khu vườn xuân tràn ngập hương sắc ánh sáng, hay là của một nàng thơ đang dạo bước. Nhưng dù nhân vật trữ tình ấy là ai người ta vẫn luôn cảm nhận được cái chất thi vị tình tứ của người nghệ sĩ, người muốn thêm vào bức tranh thiên nhiên sự xuất hiện của con người, sự sống và tình yêu của con người, để cho bức tranh thêm hài hòa và sống động, thể hiện rõ sự gắn bó chan hòa giữa nghệ sĩ và thiên nhiên rộng lớn. Khẳng định rõ ràng vẻ đẹp của thiên nhiên luôn song hành cùng với sự phát hiện và thưởng thức của con người. Bên cạnh đó câu thơ “Mỗi buổi sớm thần Vui hằng gõ cửa” thể hiện một triết lý sống mới mẻ của tác giả rằng mỗi một ngày được sống, được mở mắt nhìn nắng mai là một niềm vui, một niềm hạnh phúc đến tột cùng, và Xuân Diệu thật sự rất trân trọng và biết ơn điều đó. Cuối cùng kết lại bức tranh thiên nhiên mùa xuân rực rỡ Xuân Diệu kết lại bằng một câu thơ đầy ấn tượng “Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần”, mang đến sự chuyển đổi cảm giác đầy tinh tế, từ thị giác, thính giác, xúc giác, tác giả đã dẫn người đọc đến cảm nhận bằng vị giác. Không chỉ thể hiện xúc cảm muốn nuốt trọn mùa xuân vào lòng, mà còn là niềm khát khao đến tột cùng, Xuân Diệu thưởng thức mùa xuân tựa như một kẻ sành ăn thưởng thức mỹ vị của cuộc sống. Không chỉ vậy cái cách mà tác giả so sánh mùa xuân, so sánh tháng giêng giống như “cặp môi gần” cũng khiến người đọc không khỏi ngỡ ngàng trước sự lãng mạn, tình tứ của một người luôn đắm say và khao khát tình yêu. Đối với thi nhân mùa xuân trước mắt thực căng tràn nhựa sống, tựa như một người con gái đang sắc xuân thì, khiến người ta thực muốn nâng niu, trân trọng hết lòng. Sau những cảm xúc thăng hoa, vội vã thưởng thức từng vẻ đẹp của thiên nhiên bằng cách khai mở hoàn toàn tất cả các giác quan, bỗng Xuân Diệu chợt khựng lại “Tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa/Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân”. Rõ ràng đang đắm say đủ chiều với cảnh thiên nhiên rực rỡ, khi bữa tiệc vừa qua một nửa, người thi nhân đã thấp thỏm lo âu mà mang theo cảm xúc tiếc nuối. Xuân Diệu không đợi đến hè mới tiếc xuân mà người đã tiếc mùa xuân, sợ xuân qua đi mất ngay chính giữa lúc mùa xuân đang nồng nàn, đượm sắc nhất, thực giống một kẻ đang son trẻ mà cứ sợ già, tiếc tuổi thanh xuân. Có thể người ta cho ấy là kỳ lạ, là lo xa thế nhưng đọc những vần thơ tiếp của Xuân Diệu ta mới thưc hiểu rằng những nỗi sợ, nỗi tiếc của tác giả đều có nguyên nhân cả. “Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại. Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;” Xuân Diệu nhận ra một quy luật tàn nhẫn của tạo hóa, rằng mùa xuân đến rồi mùa xuân sẽ đi, và cuộc đời cũng như thế con người có thời son trẻ nhưng rồi cũng sẽ phải già đi và trở về với cát bụi. Thế nên ông mới có một câu oán trách rất hay rằng “Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật/Không cho dài thời trẻ của nhân gian”, trách sao đời người không dài thêm chút nữa, để ông được tận hưởng thêm một chút hương sắc của trần gian, mà lại ngắn ngủi chẳng đủ cho người ta vui sống. Dù mùa xuân tươi đẹp “vẫn tuần hoàn” thế nhưng thi nhân chỉ có cơ hội sống một lần trên thế gian này, thì cũng chẳng kịp nhìn mùa xuân được lần nữa tươi đẹp, trời đất và vũ trụ vẫn mãi còn nguyên đấy, thế nhưng “chẳng còn tôi mãi”. Có thể nói rằng ở đoạn thơ này cái tôi cá nhân của Xuân Diệu được thể hiện rất rõ, không chỉ oán trách cuộc sống ngắn ngủi, mà còn cho người đọc cảm giác thi nhân giữa đất trời dường như đang ở vị trí trung tâm, tầm vóc cá nhân được đặt ngang bằng với tầm vóc vũ trụ, đó là một cái tôi rất ngông cuồng và tự tin mà ta đã thấy ở đầu tác phẩm. Chính vì ý thức được sự hữu hạn của cuộc sống, sự tàn nhẫn của vòng tuần hoàn “sinh lão bệnh tử” thế nên Xuân Diệu không tránh khỏi cảm giác “bâng khuâng tiếc cả đất trời”. Cuộc đời này người thi nhân còn khao khát được tận hưởng được vui sống nhiều lắm, cả mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ đều là những thứ mà tác giả hằng tâm niệm, hằng trân trọng nhất, xem như lẽ sống của cuộc đời. Thế nên khi phải buông tay từ giã, hoặc là sắp phải chia xa, người thi nhân đều cảm thấy nuối tiếc và buồn bã khôn nguôi. Thế nhưng Xuân Diệu là một tác giả rất tích cực, người không có nhiều cái đau buồn sầu não như Huy Cận, cũng không tuyệt vọng như Hàn Mặc Tử, trái lại ý thức được sự hữu hạn của tuổi trẻ, của đời người tác giả đã nhanh chóng tìm ra cho mình một giải pháp mới. Nếu như ban đầu người muốn chặn đứng bước đi của thời gian, thì giờ đây Xuân Diệu lại đưa ra một cách thức phù hợp hơn ấy chính là buông lỏng bản thân, nhanh chóng hòa mình vào thưởng thức mùa xuân một cách trọn vẹn và nhiều nhất có thể. “Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm, Ta muốn ôm Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn; Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây, và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng Cho no nê thanh sắc của thời tươi; – Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!” Ngay lúc này đây Xuân Diệu đã hoàn toàn ý thức được sự quý giá của tuổi trẻ và mùa xuân trước mắt thế nên người vội vã bước vào thưởng thức bữa tiệc mùa xuân ngay trước mắt một cách vồ vập, đầy khao khát mãnh liệt, dường như chỉ sợ chậm một giây thôi là bữa tiệc trước mắt sẽ biến mất. Các động từ mạnh “ôm”, “riết”, “thâu” cùng với điệp từ “ta muốn” càng nhấn mạnh được cái khao khát muốn nuốt trọn thanh sắc tuyệt vời của mùa xuân, muốn được điên cuồng trong tình yêu, đến tận “no nê thanh sắc của thời tươi” để không còn nuối tiếc gì hơn nữa. Có thể nói rằng thay vì chỉ thưởng thức một lần Xuân Diệu đã cố gắng thức dậy tất cả mọi giác quan, mọi sức lực trong cơ thể để hòa mình vào bữa tiệc đượm đà của thiên nhiên “chếch choáng” với mùi thơm, “đã đầy” với ánh sáng, ôm trọn vào lòng những cây, những cỏ, nhưng hương thơm nồng ấm. Đoạn thơ này người ta thấy Xuân Diệu rất “tham”, dường như đang ra sức vơ vét, tận hưởng bằng hết chẳng chừa lại cho ai thứ gì, không những vậy mà người thi nhân thậm chí còn muốn tận hưởng mùa xuân ấy gấp đến mấy lần chứ không chỉ là một lần duy nhất. Điều đó càng khẳng định rõ ý thức của Xuân Diệu về cái hữu hạn của đời người, cái ngắn ngủi của tuổi xuân, cũng như quy luật xoay vần đầy tàn nhẫn của tạo hóa. Xuân Diệu không chống lại được bước đi của thời gian thì ông tìm cách tận hưởng như thể mình có tận hai ba cuộc đời. Đấy là một giải pháp thực thông minh và rất nhân văn của người nghệ sĩ, mở ra cho độc giả những suy nghĩ và nhận thức mới mẻ. Câu thơ kết “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi!” chính là tột đỉnh của tấm lòng yêu xuân, khao khát tận hưởng mùa xuân, tình yêu và tuổi trẻ một cách mãnh liệt và chân thành nhất, không chỉ là cái ôm, cái thâu, cái riết chặt mà là một ngụm cắn thật sâu, thật tình tứ mang cả tình xuân vào trong bụng, chiếm giữ cho riêng mình. Thực ích kỷ nhưng cũng thực đáng yêu cho cái tôi ngông cuồng và trẻ con của người nghệ sĩ. Vội vàng là một trong những tác phẩm xuất sắc nhất của Xuân Diệu trong phong trào thơ mới giai đoạn 1932-1941 không chỉ thể hiện được những quan niệm, triết lý nhân sinh mới mẻ về cuộc đời của người nghệ sĩ mà thông qua đó còn bộc lộ tấm lòng tha thiết, cuồng nhiệt của tác giả đối với mùa xuân, tuổi trẻ và tình yêu. Xuân Diệu là làn gió mới đã thổi tan cái buồn lắng đọng suốt mấy năm trời của giới thơ mới, mở ra một chân trời mới, mang đến chất Pháp dịu dàng, lãng mạn, nhưng vẫn rất đậm đà hương sắc đất Việt, thật xứng với danh “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới”. Đăng bởi THPT Trịnh Hoài Đức Chuyên mục Lớp 11, Ngữ Văn 11
hoàn cảnh sáng tác vội vàng